Editor: Trâm Rừng
Phù An An chân bước nhanh chóng mới có thể đuổi kịp bước chân của Phó Ý Chi, “nhìn anh nói kìa, không phải còn có anh ở đây sao. Chỉ cần mở ra khí thế bá vương của anh, bọn hắn sao dám động đến tôi.”
Công phu nịnh hót của Phù An An ngày càng tiến bộ.
Phó Ý Chi nhìn cô rồi dùng lòng bàn tay vỗ vào trán của Phù An An. "Bớt nói ngọt đi."
--
Còn có 3 cái tổ chức giống như vậy. Tình hình về cơ bản là giống nhau. Giải quyết bọn hắn còn muốn đơn giản hơn so với trong tưởng tượng.
Người xưa có nói: chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ. Khi phát hiện ra rằng mỗi nhóm đã tích lũy được rất nhiều vật tư không khí và chỉ có một số người được hưởng chúng thì mọi người đều choáng ngợp. Ai còn nghĩ rảnh đâu nghỉ tới hai người đang sống trong biệt thự mà chính bọn họ đã đánh nhau rồi.
Khi có hỗn loạn, đó là lúc đó sẽ có người đứng lên lãnh đạo. Con dao dài của Phó Ý Chi không biết đã uống máu của nhiều người. Cuối cùng cũng có người nhận ra đây chính là hai người lúc trước bị bọn họ vây trong biệt thự, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Nhìn vào con dao dài trong tay Phó Ý Chi đều cảm thấy run rẩy.
Ai có thể tưởng tưởng được, mới mấy tiếng trước thôi, người mà bọn hắn thề chết nói muốn giết bây giờ lại như Thiên Lôi cho người này sai đâu đánh đó.
Vào thời điểm họ phát hiện ra thì tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ngày hai mươi bảy tám giờ tối. Thời khắc thiếu oxy đã trôi qua hơn một tiếng. Trong trấn nhỏ giống như lại bị huyết tẩy một lần nữa.
Từ hơn 400 người buổi sáng đến hơn 200 người buổi trưa, đến nay chỉ còn chưa đầy 100 người. Tất cả bình không khí lại một lần nữa bị chia cắt, cục diện thật vất vả được thiết lập lúc trước hoàn toàn hỏng mất. Mà phần lớn vật liệu đều bị hai người thu thập, chất đống ở quảng trường như rác.
Mọi người đều nhìn hai người đứng ở giữa, lúc này đã quá muộn màng. Mọi người muốn đi lên cướp nhưng lại sợ hãi người đàn ông đang cầm đao dài kia.
Phó Ý Chi đem Lý ca – người đàn ông như chúng tinh phủng nguyệt bị đám người vây quanh lúc sáng đạp ở dưới chân mình, lúc này hắn đã biến thành một cái xác thiếu đi hai cánh tay. "Ai lại tới biệt thự gây sự cuối cùng sẽ giống như hắn."
Giọng nói lạnh lùng của Phó Ý Chi vang vọng trong quảng trường rộng lớn, thanh âm không lớn nhưng lại có lực uy hiếp cực kỳ. Đủ để trấn trụ hết tất cả mọi người.
Phù An An đứng phía sau anh cùng với sáu hoặc bảy bình không khí được đặt sẵn trên xe đẩy sắt. Khí thế khinh người mà dùng lỗ mũi nhìn xem bọn NPC này, bị đám người nhìn chằm chằm mà cao ngạo rời đi.
Đi đến nơi không nhìn thấy người, Phù An An lui về phía sau dùng sức nhìn quanh "Anh Phó, chúng ta giữ lại những người này, mấy ngày nữa bọn họ thật sự sẽ không quấy rầy chúng ta sao?"
Phó Ý Chi nhàn nhạt ừ một tiếng. Những cái kia bình không khí kia đã đủ để cho bọn họ tranh đoạt, chỉ có mấy chục người nên tất nhiên bọn hắn sẽ để yên tĩnh một hai ngày.
Phó Ý Chi đã đánh giá thấp bóng tối mà anh lưu lại trong lòng bọn người này. Nào có phải yên tĩnh trong một hai ngày mà yên tĩnh thẳng đến ngày thứ ba mươi, thời gian ngạt thở như giống như ngồi hỏa tiễn tăng trưởng đến 24h.
Những thực vật cuối cùng còn lại trong thị trấn nhỏ cũng đã chết hoàn toàn, thị trấn nhỏ đã hoàn toàn mất đi sự sống. Ở bên ngoài, người còn sống sót ăn cướp bình không khí đến phát điên rồi nhưng không có ai dám ở trong phạm vi năm mươi mét của biệt thự.
Lúc này Phù An An cùng Phó Ý Chi hai người đã chuyển tới trong tầng hầm ngầm, bọn họ cũng trải qua không dễ dàng gì, ngày thứ hai mươi chín thời gian có oxy còn lại chỉ có nửa tiếng. Thiếu một chút xíu nữa là hai người bọn họ đã không có đầy đủ vật tư không khí để dử dụng.
Phù An An hít lấy một bình không khí sau cùng, thời thời khắc khắc đều ở đây chú ý thời gian. Còn có 10 phút cuối cùng.
Cô cầm đèn pin, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện tại tầng hầm u ám. Đột nhiên nhìn thấy một con vật nhỏ đang nằm sắp trên mặt đất, nhìn giống như đã chết.
Phù An An cầm đèn pin đụng đụng nó lại ngoài ý muốn phát hiện hai xúc tu trên đỉnh đầu của nó hơi nhúc nhích.
"Anh Phó, Tiểu Cường còn sống! Quả nhiên là sinh vật có sức sống mạnh nhất!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo