Đoàn đội thứ ba lại là đoàn đội ít người nhất chỉ có 500 người, lại là lực lượng cường đại nhất.
Là đoàn đội do một Cổ võ giả khổ luyện cấp C Trương Võ tạo thành.
Sau khi chật vật chạy trốn, Trương Võ cũng không đi theo tập đoàn Phong Lê ra ngoài vào một tháng trước, thậm chí Trương Võ cảm thấy thế giới này mới là thế giới để hắn ta hô mưa gọi gió, hắn ta ở lại đây liên hệ với đám năng lực giả trước đó bắt đầu tổ chức săn giết, cướp đoạt tài nguyên, sau khi phát hiện dị thú có thể tăng cường thực lực tất nhiên càng hung mãnh hơn, nhanh chóng tăng cường thực lực của mình.
Đương nhiên, Trương Võ này là người rất háo sắc, cho nên trong đội ngũ còn có một nhóm lớn nữ hài trẻ trung xinh đẹp phụ thuộc, cũng có hai, ba ngàn người.
Sau đó, đội ngũ vài trăm người, đội ngũ mấy chục người nơi nào cũng có, phân tán khắp Sùng Lạc thành đã sa sút.
Nhưng thời gian một tháng thực vật điên cuồng sinh trường, Sùng Lạc thành đã không phải là một tòa thành thị, mà là một thành thị bị thảm thực vật màu xanh bao phủ, cũng chỉ có dị thú không ngừng tiến vào nơi này uy hiếp mạng sống của mọi người.
Vị trí trung tâm Sùng Lạc thành lại luôn có người dọn dẹp định kỳ, chiếc thang trời do Phong Lê chế tạo là hy vọng rời đi duy nhất của bọn họ.
Đặc biệt là đoàn đội do Sở Phàm thành lập, sau khi chiếm cứ nơi này bọn họ càng tin chắc mình sẽ rời đi.
Bây giờ, bầu trời u ám trên đỉnh đầu đã trở nên đen kịt một màu, còn có ánh sáng bạc xuất hiện.
Ngay sau đó cũng là đạn tín hiệu bắn ra để người cả thành thị đều thấy được cảnh tượng này.
Thời gian một tháng, nhân loại còn sống sót đã làm quen với cuộc sống ở nơi này, càng có can đảm đi ra.
“Trời ạ, tập đoàn Phong Lê, tập đoàn Phong Lê lại đến thật!”
“Đi mau, cho dù lần này chết trên đường cũng phải đến quảng trường trung tâm!”
“Nếu ta thật sự đi ra, ta muốn gia nhập Phong Lê, ta làm công cho bọn họ cả đời cũng vui lòng!”
Vô số đoàn đội gần như lập tức đưa ra quyết định, rời khỏi địa điểm ẩn nấp, vượt mọi chông gai lao đến quảng trường trung tâm.
Đoàn đội Sở Phàm đóng quân ở quảng trường trung tâm cũng trợn to mắt, không tin được hạnh phúc đến đột ngột như vậy.
“Sở tiên sinh, chúng ta… Chúng ta có cần rút lui không!” Một đại hán mở miệng nói, thậm chí còn kiêng dè nhìn thoáng qua Thôn phệ thú to lớn dưới người dp.
Khác với dị thú của vị diện này, thân thể của Thôn phệ thú to lớn như có cùng phương hướng phát triển với Thôn Thiên, thân thể đã vượt qua độ cao sáu tầng cũng là một sườn núi lớn.
Hơn nữa, chỗ này không có phù văn, không sở hữu dị năng, tất nhiên không có cách nào sử dụng thuật biến hình, hình thể Thôn phệ thú chỉ có thể càng lúc càng lớn.
Sở Phàm ngồi bên trên nhìn xuống những người kia, bọn họ trở nên rất nhỏ bé, nhất định phải ngẩng đầu lớn tiếng gọi, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt lấp lóe như đang nghĩ, nếu Sở Phàm từ chối thì bọn họ cũng sẽ lén lút hành động.
Đương nhiên, Sở Phàm sẽ không từ chối.
“Phân phó tất cả mọi người rút lui toàn bộ!” Sở Phàm trả lời.
Tất cả những người kia đều vui mừng hưng phấn hô ra tiếng.
“Loảng xoảng!”
Trong thông đạo màu đen lại xuất hiện một cái thang chế tạo từ sắt thép, sau đó kết nối với thang trời bên trên, phía sau còn có một vài người tiến vào cầm công cụ kết nối hai bậc thang.
Sở Phàm nói thêm một câu: “Trước tiên khống chế người đừng cho bọn họ đi lên, chờ người Phong Lê nối thang xong lại cùng đi!”
“Vâng, Sở tiên sinh!”
Người phía dưới lớn tiếng trả lời, sau đó vội vàng làm việc nhưng khó che giấu vẻ mặt hưng phấn của hắn ta, ‘Cuối cùng không cần nghe theo lời thằng nhãi con này nữa, nhưng người này quan tâm chúng ta lại hơi bất ngờ, được rồi, nếu hắn trở lại thế giới ban đầu mà không dẫn theo Thôn phệ thú này, ta cũng không làm khó một tên tiểu quỷ!’
Tuy Sở Phàm cứu vô số người nhưng có đôi khi hắn ta cũng sẽ trực tiếp để Thôn phệ thú ăn hết xác nhân loại đã chết, ở trong mắt những người khác, bọn họ vừa kính vừa sợ Sở Phàm, hiện tại đã sắp thoát khỏi Sở Phàm, bọn họ cầu còn không được.
Lúc này, không có ai không muốn rời khỏi vị diện này, chỉ có Sở Phàm đứng phía trên Thôn phệ thú lại cong khóe môi cười lạnh.
“Cuối cùng đã thoát khỏi những tên ngu xuẩn này!”
Trong ánh mắt của hắn ta, mọi người dần tụ tập lại, Sùng Lạc thành vốn yên tĩnh lại trở nên sôi trào!
Trải qua một tháng phấn đấu, phần lớn người còn sống sót đều có được thực lực năng lực giả.
Nhưng suy nghĩ của bọn họ cũng không phải ở lại nơi giúp bọn họ thức tỉnh trở thành Dị năng giả.
Nơi này toàn là dị thú, hoàn toàn không có chỗ an toàn, cứ tiếp tục như vậy bọn họ chắc chắn sẽ tử vong, không bằng dùng thân phận năng lực giả mới thức tỉnh quay về thế giới cũ.
Trong thế giới ban đầu còn có trang bị ổn định không gian đảm bảo bọn họ sẽ sống sót, ít nhất tạm thời vẫn an toàn, chỉ cần có thân phận năng lực giả, cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi.
Còn có một số người, nếu trong vòng một tháng không tiến hóa thành năng lực giả chắc chắn cuộc sống cũng là sống không bằng chết, đặc biệt là những nữ nhân bị Trương Võ khống chế, không có ai càng muốn rời khỏi thế giới này bằng các nàng, trong số bọn họ còn có một phần năng lực giả điên cuồng muốn trả thù Trương Võ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo