“Đụng cái qq!” Tay chủ xe sợ điếng người, buột miệng chửi tục, hiện tại chỉ muốn đấm cho tôi một cú: “Sắp đụng trúng rồi kìa! Sắp tông người ta rồi!”
“Anh cứ lái đi, đừng nói nhảm nữa!” Tôi quyết tâm chơi lớn, giẫm mạnh chân ga chạy tới; khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng 10 mét.
Bóng dáng đen trắng hiện ra từ hư không kia giống như Vô thường đòi mạng, đứng chắn ngay giữa đường. Cả tôi và gã chủ xe đều có thể thấy rõ ràng, cơ thể của bọn chúng tồn tại ở một dãng giữa hư ảo và thực tại, không hề giống với những quỷ hồn phổ thông.
Chiếc xe ô tô lao vùn vụt, tốc độ tăng vọt, giống như một con bò rừng mất khống chế đang dựng thẳng sừng mình lên và lao thẳng vào bóng dáng đen trắng kia với tốc độ tối đa!
“Thôi xong mieee nó rồi...” Gã chủ xe rơi vào trạng thái vô cùng tuyệt vọng. Nếu xe của gã đụng chết người, cho dù nguyên nhân tai nạn không liên quan đến bản thân thì gã cũng sẽ bị liên lụy ở một mức độ nào đó: “Mình chỉ muốn làm một việc tốt thôi, chẳng lẽ lại gây ra án mạng à?”
Càng lúc càng gần!
Và khi đầu xe đụng vào bóng dáng đen trắng kia, gã chủ xe thậm chí còn nhắm mắt lại, không dám đối diện với sự thật trước mặt.
Nhưng đợi 2 - 3 giây sau, lực va chạm và tiếng nổ mạnh đáng lý phải xuất hiện thế mà lại không xảy ra. Gã ngây người mở mắt ra, trước mặt là phố Đinh Đường rộng mở và không hề có ai ở trước mặt.
“Đinh Công Mạnh???”
Bản thân gã là một MC, cũng là một nhân tài chất lượng cao trong công ty, đây là lần thứ hai mà gã chủ xe chửi tục đấy. Bất quá, tôi hiểu cảm giác này; dù có là ai đi nữa cũng sẽ mất bình tĩnh khi đối diện với tình cảnh vừa rồi.
“Lo lái xe đi, chú ý an toàn.” Tôi thả chân ga, quay đầu nhìn lại, để rồi trông thấy bản thân đã tạm thời bỏ xa chiếc ô tô màu đen của nhà họ Giang và chiếc taxi kia.
“Còn dám bảo tôi chú ý an toàn?” Gã chủ xe lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Hình như trên đường tôi đã nhìn thấy hai bóng người đen trắng. Chẳng lẽ tôi gặp ảo giác à?”
Tôi không để ý đến gã chủ xe, dùng Phán nhãn quan sát Xà Thiên, sợ tên đó lại giở ra một thủ đoạn nào khác.
Ngồi trong chiếc xe màu đen, Xà Thiên vẫn giữ một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt âm nhu, như thể đã xác định nắm gọn được tôi trong lòng bàn tay.
“Người tốt không sống lâu, kẻ xấu lại trường thọ nghìn năm. Biết vậy lần trước, tao nhờ Quỷ mẫu giết quách mày đi cho xong!” Dù lời lẽ của bản thân khác lạnh lẽo, nhưng tôi tự hiểu một điều, tôi cũng không thể nào chỉ huy Quỷ mẫu vào thời điểm đó.
Qua cửa kính xe, Xà Thiên há mồm nói gì đó với tôi nhưng tôi chẳng hề nghe rõ. Đoán chừng, đó là một câu đe dọa nào đó.
Nhìn về hướng khác, vị trí gần nhất cách chiếc mà tôi đang ngồi lúc này chính là chiếc taxi kia. Bác tài xế ngồi trên ghế lái chính đã điên rồi, khí đen khắp mặt, há to miệng ra, nước miếng chảy xuống khóe miệng. Gã còn ngẫu nhiên vô thức mắng to hoặc cười to.
“Anh đừng để bị tên mất trí kia đuổi kịp.” Đảo mắt về phía sau chiếc taxi kia, đằng xa còn có hai chiếc ô tô khác bám theo nữa. Mấy chiếc xe đó đều chở kín người, ngoại trừ tay tài xế lái xe ra thì những người còn lại đều mặc đạo bào của Tam âm tông.
“Tính cả chiếc taxi kia, nhà họ Giang tổng cộng cử ra 4 chiếc xe, trong đó có ít nhất bảy tám tu sĩ. Đây là phương pháp được ăn cả, ngã về không đấy à? Muốn phân định sống chết với mình ngay trong hôm nay luôn ư?” Có thể trở thành kẻ cầm đầu sau màn ngay tại mảnh đất Giang Thành này, ngoại trừ sức mạnh của bản thân ra thì Tam âm tông còn vịn vào sự tàn nhẫn của chúng nữa. đây là một tổ chức độc ác và độc ác như một kẻ độc ác, bất cứ ai cản trở họ hoặc bị họ nhắm mục tiêu sẽ chết.
“Mau lên! Khi nào đến bệnh viện, tôi sẽ cho anh đi!” Bây giờ, tôi đã rơi vào tình thế như bị kề dao vào cổ, không còn đường thoát. Nọc rắn ở chân trái đang lan rộng, và cả răng rắn vẫn còn nằm trong thịt của tôi, chưa được gỡ ra ngoài. Dưới trạng thái này, tôi khó mà chạy xa được.
Lái xe về phía trước được vài phút, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Tôi mở ra xem, không ngờ là do chú hói lái taxi gọi đến.
“Cậu streamer, xe của tôi bị cảnh sát giao thông tạm giữ vì chạy quá tốc độ, trong thời gian ngắn khó mà đến kịp. Tôi đang liên lạc với vợ mình, ước chừng phải mất một tiếng mới đến bệnh viện Trương ương được.”
“Một tiếng ư?” Đôi mắt tôi u ám dần, vì bản thân có thể bị người của Tam âm tông bắt kịp bất cứ lúc nào. Khi tôi xuống xe ở bệnh viện Trung ương, bọn chúng có thể sẽ tóm lấy tôi ngay lập tức/
“Xe của chú hói bị cảnh sát giao thông tạm giữ thế này là quá trùng hợp. Xui đến vậy ư? Chẳng lẽ ý trời đang âm thầm nhúng tay?” Dù là trùng hợp hay lý do khác, điều đó không còn quan trọng nữa. Vấn đề bây giờ chính là tôi nên làm cách nào để chạy đến đường Vô Đăng nhanh nhất có thể đây?
Ho khan một tiếng, tôi nhìn về phía gã chủ xe. Lúc này, người duy nhất mà tôi có thể dựa vào chính là anh ta. Nếu bảo tôi xuống xe và đi tìm một chiếc xe khác, vậy quá mạo hiểm rồi. Đoán chừng sẽ bị bọn Tam âm tông túm cổ ngay trong lúc đổi xe.
Mặc dù đây là khu đô thị nhưng trời đã nhá nhem tối; hoạt động của quỷ vật không hề bị hạn chế. Bọn chúng sẽ có thể sử dụng quỷ thuật tấn công tôi, trong khi dân thường cũng chẳng hề hay biết.
“Anh bạn, tên của anh là gì? Ơn nghĩa này khó mà nói lời cảm tạ đủ, sau này tôi sẽ báp đáp thật nhiều cho anh nhé.” Tôi chọn lọc từ ngữ, mở lời thật nhẹ nhàng với gã chủ xe.
“Thôi đừng! Tôi chỉ đưa anh đến bệnh viện là xong. Nếu anh thật sự có lòng, sau này đừng đến tìm tôi nữa. Chuyến đi hôm nay quá kích thích rồi, tôi không chịu nổi đâu.” Gã này là một người đàn ông thông minh, cơ hồ đã hiểu rõ tình hình trước mặt: “Có phải anh đang thiếu nợ với bọn cho vay nặng lãi hay không? Chúng đang liều mạng đuổi theo anh à? Anh có cần tôi gọi cảnh sát giúp không?”
Mặc dù gã chủ xe lâu lâu lại chửi tục vài câu, nhưng rốt cuộc gã vẫn là một người tốt.
“Anh không cần gọi cảnh sát, bọn họ không phải tội phạm bình thường.” Tôi dần bình tĩnh lại, sau đó xé toạt một mảnh vải từ áo sơ mi để buộc vào bắp chân, nặn đi máu đen từ vết thương trên mắt cá chân ra, cố gắng làm chậm quá trình lan truyền độc tố.
“Không thể nào? Chơi lớn như vậy à?”
Gã chủ xe rất hiểu chuyện, không hỏi thêm gì nữa. Thấy gã sắp chạy đến bệnh viện Trung ương rồi, tôi hơi ngượng ngùng mở miệng: “Người anh em, nơi mà tôi thật sự muốn đến chính là đường Vô Đăng. Về phần bệnh viện, thật ra là do bịa đặt nhất thời thôi...”
“Đừng gọi tôi là anh em. Nếu anh thực sự nghĩ tôi là một người anh em, vậy thả tôi đi. Vợ con tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà. Một tháng, tôi còn phải đóng 7000 - 8000 tiền thuê nhà nữa. Tôi nói thật đấy. Ngộ nhỡ mà tôi có xảy ra chuyện, cả gia đình tôi sẽ...”
Tôi còn chưa kịp nói gì, gã chủ xe đã rơm rớm nước mắt rồi. Tôi cũng rất thông cảm cho anh ta, nhưng vì đang đối mặt với sự sống chết nên cũng khó mà suy xét được nhiều nữa.
“Không thể để cho anh ta dừng lại. Nếu không được, mình sẽ tạm thời mượn chiếc xe này bỏ chạy!” Tôi hạ quyết tâm, nếu không dùng mềm được thì dùng cách cứng rắn. Cùng lắm thì sau vụ này, mình bồi thường gấp đôi cho gã chủ xe.
Tôi quay đầu nhìn xung quanh; Xà Thiên đang cười chế nhạo tôi từ chiếc ô tô màu đen đằng xa. Dường như gã ấy có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng bên chiếc xe này. Tiếp theo, Xà Thiên chợt nhếch méo lên, vừa dùng một tay nhấn hạ cửa kính ô tô xuống, tay còn lại vẩy ra một lá bùa màu đen: “Hỡi các âm hồn đồng tử không thể siêu sinh - hãy về đây báo ứng! Về đây cướp lấy 3 hồn 7 vía! Hãy đuổi theo ngũ đạo tiên sư! Để hắn ăn nói bậy bạ, vừa đi vừa đau đầu, tay chân lạnh giá như băng! Để hắn gặp cảnh cơ thể suy yếu, tinh thần choáng váng! Hãy nghe lệnh Quỷ lực đại vương dưới trướng thiên tử Diêm La, cấp cấp như luật lệnh!”
Vừa niệm xong chú quyết, một tia sáng đen lóe lên từ tay Xà Thiên. Lá bùa trong tay gã bất chợt tan biến, hóa thành một làn khói đen mang hình dáng khuôn mặt trẻ thơ, phóng thẳng về phía chiếc xe tôi đang ngồi.
“Muốn đối phó với tao à? Bàn về quỷ thuật, mày tuổi tôm nhé!” Tôi thầm nổi giận, vừa định kêu lệ quỷ trong chiếc vòng ma hiện hình. Nhưng ai ngờ rằng, luồng khói đen kia vừa chui vào bên trong chiếc xe này, thế mà lại tránh xa tôi ra, sau đó vọt về gã chủ xe.
“Cái quái gì vậy?”
Một gương mặt trẻ em tròn trịa dữ tợn đột nhiên lao thẳng vào mắt gã chủ xe; gã bỏ tay ra khỏi vô lăng, tự tát vào mặt mình.
Tôi vô cùng tức giận; Xà Thiên biết rõ quỷ thuật không có tác dụng với tôi, thế nên muốn tấn công người chủ xe. “Đừng hoảng hốt!”
Tôi với lấy đạo điển Diệu Chân trong ngực, xé một trang, sau đó thầm niệm khẩu quyết: “Người cách nhau một tờ giấy dày, ma quỷ cách nhau một ngọn núi! Nghe theo lệnh ta, trấn áp vạn tà!”
Bí điển của Đạo gia ẩn chứa đạo vận vô thượng, đây không phải là thứ mà một con quỷ hồn đồng tử đủ khả năng phá vỡ.
Gương mặt trẻ em tròn trịa kia bị trang giấy ngăn cản lại; nó gầm rú dữ tợn, nhưng vì thiếu hụt linh trí nên sau đó bèn quay đầu, tấn công về phía tôi.
“Thiên đường có lối, mày không đi; địa ngục không cửa, mày lại xông vào!” âm khí trong âm khiếu của tôi bắt đầu dâng trào cuồn cuộn, tựa như một dòng Minh hà: “m dương có lệnh! Siêu độ vong hồn người chết, biến hóa thành tiên! Nếu làm trái lệnh, xương cốt biến thành bụi trần, vĩnh viễn đọa lạt chốn u minh!”
Thận khiếu mở to ra, âm khí tràn ngập trong lòng bàn tay của tôi. Tôi đưa tay ra, bắt lấy con quỷ trẻ em đó để rồi gập mạnh các ngón tay vào, từ từ bóp nát cơ thể nó.
Bên trong chiếc ô tô này, âm khí thét gào từng trận, nghe vô cùng thảm thiết. Con quỷ trẻ em nhanh chóng bị xé nát, hóa thành một luồng âm khí thuần khiết trước khi bị thận khiếu của tôi hút vào bên trong cơ thể. Vốn dĩ, quỷ em bé 3 mắt vẫn đang ngủ say, nay lại dường như cảm giác được có âm khí từ bên ngoài thẩm thấu vào, thế là con mắt thứ ba của nó đột nhiên chớp nhẹ vài cái.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo