Thanh Thổ quan được xây dựng ở sâu trong vùng đất hoang kia vẫn giống như trước, không có bất cứ sự thay đổi nào dù biến cố có ập đến với đạo trưởng Nhàn Thanh
Khi đẩy cánh cửa bước vào, tôi bèn trông thấy Vân Xuyên đang quét sàn, tỉ mỉ dọn sạch những chiếc lá rơi trong sân.
“Vân Xuyên, có cần tôi giúp gì không?”
Thấy tôi đi vào, Vân Xuyên chào hỏi ngắn gọn: “Thí ngài, mời anh đi đến khu phòng cánh Đông nghỉ ngơi trước.”
Bên trong Thanh Thổ quan chia thành các phòng ở cánh Đông và Tây. Phía Đông để chiêu đãi khách và ngủ lại, phía Tây để dưỡng thi và tu hành.
Tôi gật đầu, bước về phía khu phòng cánh Đông. Ngồi trên chiếc ghế gỗ thủ công thô ráp, nhìn những mẩu quảng cáo hướng dẫn rèn luyện dưỡng sinh và những tờ rơi về việc dạy học Thái Cực Quyền nằm rải rác trên bàn, tôi bất giác nhớ đến cảnh tượng mà bản thân từng ghé đến nơi này khi trước.
“Người có lúc rủi lúc may; chỉ mới chớp mắt, mình còn không kịp gặp mặt một lần cuối cùng.”
Tôi cất những mẩu quảng cáo kia vào ngăn kéo. Không lâu sau, Vân Xuyên bước vào sau khi dọn dẹp bên ngoài xong. Trong tay cậu ta còn cầm theo một lá thư nào đó.
“Sư phụ từng có linh tính trước đó, vào thời điểm vận chuyển thi thể Hồ tiên, thế nên mới để lại bức thư này và bảo tôi đưa cho anh.”
“Lúc đó, ông ta đã có linh cảm rồi à?” Tôi cầm lấy phong thư; lá thư này được dán kín bằng sáp đỏ, chưa từng được mở ra.
Mở bì thư, lấy giấy viết thư ra, những con chữ mạnh mẽ trên đó đều được viết bởi chính tay đạo trưởng Nhành Thanh.
“Nhành Thanh tu Đạo hơn 40 năm, hôm nay mạo muội gọi cậu bằng một tiếng ‘anh bạn nhỏ.’ Ngày hôm qua khi ở đây, cậu đã tạo ra nhịp cộng hưởng với thi thể của Hồ tiên. Đây không phải là điềm lành, cậu phải cẩn thận một chút. Hồ ly này chết mà không cương cứng thi thể, không tanh hôi, không thối rữa, chắc chắn sẽ phát triển trở thành một mối tai họa. Cậu cũng nó có gì đó tương thích nhau, nó chắc chắn sẽ bám theo cậu.
Nếu tôi cản thi thành công, vận chuyển cái xác của nó về phía Đông Bắc, vậy sẽ bình an vô sự. Tôi chỉ e rằng, tai họa sẽ xảy ra trên đường đi và Giang Thành sẽ gặp cảnh sinh linh đồ thán.
Mấy ngày gần đây, tôi cảm thấy trong lòng bồn chồn, biết rằng tai họa nhất định sẽ ập đến. Vốn dĩ, tôi hoàn toàn không nên nhận chuyến Cản thi này. Hành trình sắp tới, e rằng tôi khó mà sống sót nổi.
Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi trên đường, Vân Xuyên chắc chắn sẽ chuyển lá thư này đến tận tay cậu. Cậu phải đặc biệt chú ý đến hai điều:
Một, thi thể Hồ tiên chắc chắn sẽ tìm cậu! Hãy đề phòng.
Thứ hai, họ của vị đạo trưởng nhờ tôi Cản thi là họ Lưu, tự xưng Túy chân nhân. Nếu có duyên, có lẽ hai ngươi sẽ gặp mặt trong tương lai.
Trên đây là lời cảnh báo của tôi đối với anh bạn nhỏ của mình; phần cuối cùng của lá thư này là một vài sự việc mà tôi mong cậu sẽ giúp đỡ.
Đệ tử của tôi, Vân Xuyên, vẫn luôn theo tôi tu đạo, không rành cách đối như xử thế, e rằng sẽ bị vấp ngã nếu ra đời. Nên tôi muốn nó đi theo cậu một thời gian, tùy tiện học một nghề nào đó để có thể kiếm sống là được. Về phần truyền thừa của đạo Cản thi, nếu đứt đoạn thì cứ đứt đoạn. Tôi cũng không quá chấp nhất ở chuyện này.
Thằng nhóc Vân Xuyên này có vẻ ngoài xấu xí nhưng trong lòng rất tốt bụng. Nó là một kẻ lương thiện chân chính. Sau khi tôi lên đường, cậu thích món đồ nào của đạo quan này thì cứ lấy, chỉ mong cậu có thể giúp Vân Xuyên hòa nhập vào nếp sinh hoạt của một người bình thường.
Đừng cho Vân Xuyên đọc bức thu này. Thằng nhóc này mệnh khổ, đừng để nó khó chịu vì tôi.
Điều cuối cùng mà tôi muốn nói với anh bạn nhỏ là, bên trong điện Tam Thanh có một tấm bài vị bằng gỗ, cũng chính là bài vị của Tổ sư gia thuộc đạo Cản thi. Vật này có liên quan đến hung vật bị trấn áp bên dưới trung tâm hỏa táng Cầu số 3. Cậu phải nhớ lấy, đừng để thất lạc vật ấy, cũng đừng nói cho bất cứ một ai biết được.”
...
Đạo trưởng Nhàn Thanh đã căn dặn rất nhiều điều, chủ yếu là liên quan đến Vân Xuyên. Đọc xong, tôi cảm thấy thật sự chua xót. Tuy tôi đã sớm biết thầy trò bọn họ có một mối quan hệ rất sâu nặng, dù không cùng huyết thống mà lại thân hơn cả cha con, nhưng đến giờ phút này tôi vẫn cảm thấy nghẹn ngào.
Sau khi đọc xong bức thư của đạo trưởng Nhàn Thanh, tôi cũng không làm theo lời ông ta nói, mà đưa bức thư cho Vân Xuyên.
Vân Xuyên đọc xong, lập tức khép mắt lại thật chặt, như thể đang cố che đi hốc mắt đỏ hoe của mình.
“Tôi tin rằng cậu cũng đã hiểu hết. Quyết định lựa chọn nằm trong tay cậu. Nếu cậu muốn trở lại cuộc sống bình thường, tôi sẽ thu xếp cho cậu đi học nghề để tự nuôi sống bản thân, thậm chí sau này sẽ có thể lấy vợ sinh con nữa.” Tôi nói thế cũng do chắc mẫm ở một số phương diện. Cho dù là công ty dược Càn Đỉnh của Hoàng Bá Nguyên hay công ty của gia đình họ Lý quyền thế nhất tại Tân Hỗ, tôi đều có thể tìm được một công việc tốt cho Vân Xuyên.
Để bức thư xuống, Vân Xuyên lắc đầu: “Tôi muốn ở lại đây, bảo vệ đạo quan, tiếp tục học Cản thi.”
“Cậu cần phải nghĩ kỹ. Nghề Cản thi đã xuống dốc, người hiện đại không cần đến nghề này nữa. Cuộc sống của cậu sẽ rất khó khăn; nghề Cản thi sẽ không có đất dụng võ, thậm chí còn không bằng những kẻ lừa đảo rao giảng mấy khóa học dưỡng sinh.” Những gì tôi nói đều là sự thật. Những đạo sĩ thời nay có thực lực kinh người, có nguyên tắc sống riêng, nhưng lại có mức sống hàng ngày vô cùng vất vả... ví dụ như đạo trưởng Nhàn Thanh hay anh Lưu mù, đều như thế.
“Cảm ơn lòng tốt của thí chủ. Vân Xuyên xin nhận lấy tấm lòng của anh. Tôi quyết định theo đuổi Đạo của sư phụ, để một nhà Cản thi không bị đứt đoạn.” Vân Xuyên đứng dậy, trả lại lá thư cho tôi với thái độ rất kiên quyết.
Khi tôi định thuyết phục cậu ấy thêm vài câu, điện thoại chợt đổ chuông - là Thiết Ngưng Hương gọi đến.
“Tôi sẽ nói chuyện với cậu sau.” Tôi đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhận cuộc gọi:
“Đàn chị, anh đang ở Thanh Thổ quan. Em tìm anh có gì không?”
“Cao Kiện, em biết anh đang bận. Nhưng bây giờ, anh phải đến phân cục thành phố một chuyến. “
Giọng điệu của Thiết Ngưng Hương rất nghiêm túc, khiến tôi nghĩ rằng có gì đó không ổn:” Chuyện gì đã xảy ra?”
“ Một số thi thể đã được tìm thấy ở ga tàu điện ngầm Bắc Giao, Giang Thành. Sơ bộ bản án cũng giống như những vụ giết người trước đó. Và khi chiếu đoạn video của camera, bên em vô tình phát hiện anh từng xuất hiện tại hiện trường vụ án.”
Nghe những lời của Thiết Ngưng Hương từ điện thoại, tôi dần hiểu ra. Hôm qua, khi con Huyết hồ giết người ở ga tàu điện ngầm, tôi cũng tình cờ có mặt ở đó, thế nên bị camera quay trúng là chuyện hiển nhiên: “Bên em đang nghi ngờ anh à?”
“Vụ án này rất nghiêm trọng, đến mức phân cục thành phố không thể áp chế mãi được. Bên trên yêu cầu anh lập tức tới phối hợp điều tra, nếu không sẽ điều động cảnh sát tới bắt.” Liên quan đến nhiều mạng người như vậy, giọng điệu của Thiết Ngưng Hương vô cùng cứng rắn, theo kiểu xử lý việc công đàng hoàng.
“Được rồi, anh sẽ qua ngay.” Cúp máy, tôi đành bất lực đi tìm Vân Xuyên để thông báo là có việc phải đi ngay. Cậu ta cũng thông cảm, bảo tôi cứ đi lo việc riêng, nếu được thì nhớ quay lại trung tâm hỏa táng Cầu số 3 vào lúc 3:00 chiều để đưa tiễn đạo trưởng Nhàn Thanh là được.
Tôi gật đầu, suy nghĩ một chút rồi quyết định dẫn Vân Xuyên đến chủ điện của Thanh Thở quan; nơi ấy, bên cạnh bức tượng của Tam Thanh còn có một bài vị bằng gỗ.
“Vân Xuyên, bài vị này rất quan trọng. Cậu phải giữ gìn cẩn thận.”
Sau khi bàn giao xong, tôi trực tiếp rời đi, tiến đến phân cục thành phố. Trên đường đi, tôi cực kỳ thận trọng vì sợ có tai nạn đột ngột xảy ra.
Tôi đến nơi vào lúc 12:30 trưa. Sau khi khai báo sơ bộ xong, Thiết Ngưng Hương lại nói cho tôi nghe một tin cực sốc.
“Vẫn còn một nạn nhân còn sống, nhưng đầu óc của anh ta không bình thường. Có vẻ như đã bị kích thích nghiêm trọng đấy.” Trong văn phòng của đội trinh sát hình sự, bao gồm cả Ngô Mãnh và Triệu Bân, tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Mãi cho đến khi tôi bị bọn họ nhìn chằm chằm tới mực rợn người, mấy người này mới lấy ra một bản phác thảo bằng bút chì và đưa cho tôi xem: “Bức chân dung gã tội phạm này được vẽ dựa trên mô tả của người sống sót kia. Anh xem thử đi.”
Tôi cầm tờ giấy, vừa chỉ liếc nhìn một thoáng là lập tức gấp tờ giấy lại ngay. Người đàn ông trong bức vẽ này giống tôi gần 90% đấy: “Các người thật sự nghi ngờ tôi à?”
Hung thủ giết người ở ga tàu điện ngầm chính là Huyết hồ, nhưng nó đã rượt theo tôi đến âm Dương gian. Không những thế, nó còn uống vào nước Vong Ưu, giờ chẳng biết có thể quay lại thế giới này hay không nữa.
“Hầu hết các vết thương trên các thi thể đều là vết xé rách, có dấu răng và dấu móng vuốt. Theo kết quả so sánh khi mô phỏng các vết thương của bên em, thủ phạm thực sự phải là một con hồ ly.”
Nói tới đây, Thiết Ngưng Hương còn vung tay lên, “Hẳn là cho to bằng size này.”
Nhìn cử chỉ của cô ấy, không chỉ tôi mà mấy đồng chí cảnh sát khác trong toàn bộ phòng làm việc đều nhíu mày lại, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Một con hồ ly không to hơn cây vợt cầu lông bao nhiêu, hóa ra lại là hung thủ gây ra vụ thảm sát tại ga tàu điện ngầm à? Dù có là ai cũng không thể nào chấp nhận kết quả như thế này được. Bọn họ thậm chí còn không thể thuyết phục được bản thân, huống chi là thông cáo kết án trên các phương tiện truyền thông.
“Tiến độ điều tra đang ở trong giai đoạn bế tắc, mà anh tình cờ xuất hiện trong thời gian gây án. Đồng thời, anh cũng có đủ thời gian gây án và kinh nghiệm phạm tội phong phú. Không những thế, anh còn có thể lực cực tốt, khả năng ngụy trang hiện trường già dặn, khả năng phản trinh sát... Vì vậy, bên trên đã chỉ đạo cụ thể rằng, anh chính là đối tượng trọng điểm cần tập trung điều tra.” Ngô Mãnh lấy một công văn chính thức có chữ ký từ trong ngăn kéo ra: “Nếu cần thiết, chúng tôi cũng có thể áp dụng các biện pháp cưỡng chế.”
“Cưỡng chế cái cóc khô! Tôi có kinh nghiệm gây án phong phú à? Mấy thi thể này, vừa nhìn vô là đã biết do động vật gây ra. Trên người bọn họ vẫn còn dấu vết cắn xé cơ mà! Các anh có thấy lấy lẫu máu và dấu răng của tôi để đối chiếu đấy!” Tôi thật sự cạn lời, không ngờ mình bị Huyết hồ đuổi giết cả đêm, giờ phải gánh tội thay cho nó nữa: “Các anh, các chị đều là những người ưu tú trong ngành cảnh sát, thế mà không khôn ngoan hơn được à? Nhân tiện, người sống sót kia đâu? Tôi muốn gặp người đó!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo