Lý Thiên Thanh vội vàng đi tới bên cạnh hắn, thấy hắn cầm dao, trong lòng kinh hãi, cho rằng Trần Thực muốn ra tay.

Trần Thực cắt một miếng thịt, vậy mà lại thật sự bắt đầu nấu cơm.

“Tiểu Thập, ngươi cầm dao không phải là muốn giết ả ta đấy chứ?”

Lý Thiên Thanh không hiểu.

Trần Thực đang thái thịt thành từng lát mỏng, định ướp một lúc, lắc đầu nói: “Làm sao có thể như thế được? Ta đâu phải kẻ ác, sao lại chém giết bừa bãi được?”

Lý Thiên Thanh như sực tỉnh, nhìn Trần Thực bằng ánh mắt khác hẳn, bật thốt lên: “Ngươi định hạ độc vào thịt sao!”

Trần Thực lắc đầu, đáp: “Kim Hồng Anh không phải hạng người tầm thường, cho dù ả ta trọng thương ngã gục, chỉ cần chưa chết hẳn, ngươi tuyệt đối đừng manh động. Phải đợi đến khi ả tắt thở, ngươi mới có thể ra tay.”

Lý Thiên Thanh vẫn chưa hiểu.

Trần Thực hiểu rõ Kim Hồng Anh là cường giả có thể đối đầu trực tiếp với Tiêu Vương Tôn. Tuy Tiêu Vương Tôn bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, thoạt nhìn không còn sức phản kháng, nhưng hai thanh bảo kiếm Tế Yêu, Bá Lao vẫn luôn hộ chủ, người ngoài đừng hòng động đến.

Chỉ cần chạm vào, lập tức mất mạng.

Kim Hồng Anh tuy bị trọng thương nhưng vẫn có thể đi lại nói năng, chứng tỏ thương thế còn nhẹ hơn nhiều so với Tiêu Vương Tôn lúc đó. Cho Trần Thực mười lá gan hắn cũng không dám manh động.

“Tiểu đệ đệ quả là người thông minh.”

Lúc này, Kim Hồng Anh ngồi bên bàn ăn, vừa xoa đầu Hắc Oa vừa cười khanh khách.

Hắc Oa nằm phục bên chân nàng, có vẻ rất hưởng thụ.

Trần Thực dọn lên bàn sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, óc heo hầm và một bát canh thịt viên.

Kim Hồng Anh bụng đói cồn cào, ăn ngấu nghiến như hổ đói. Phần ăn Trần Thực chuẩn bị cho ba người mà nàng ta ăn một mình hết sạch.

Trần Thực lại phải vào bếp nấu thêm đồ ăn.

“Trần Thực, thôn các ngươi không thể ở lâu được nữa đâu. Tà Bồ Tát tìm đến đây chỉ là vấn đề thời gian.”

Kim Hồng Anh đã có chút sức lực, nói: “Chúng ta cần phải dọn đi ngay.”

Trần Thực lắc đầu, đáp: “Vậy dân làng thì sao? Chúng ta đi rồi họ sẽ chết đói mất.”

Kim Hồng Anh lắc đầu: “Họ sẽ không chết đói. Không có linh nhục dị thú, họ sẽ nhanh chóng hóa sứ. Họ có thể trụ được đến bây giờ là nhờ số linh nhục ngươi cung cấp trong những ngày qua. Nhưng hai đứa nhóc các ngươi, gồng gánh nuôi cả cái thôn, các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu? Ba người chúng ta cùng đi thôi.”

Nàng dừng lại một chút, xoa đầu Hắc Oa, nói tiếp: “Mang theo con chó này, nhỡ hết thức ăn còn có thể ăn thịt nó.”

Hắc Oa lập tức đứng phắt dậy, không thèm ngồi cạnh nàng ta nữa.

Kim Hồng Anh kinh ngạc, cười lớn: “Con chó này lại có thể nghe hiểu tiếng người!”

Lý Thiên Thanh lạnh lùng nói: “Kim thống lĩnh, ăn xong chó rồi có phải sẽ đến lượt người không? Dù sao ngươi mang theo hai đứa trẻ con, chúng ta làm sao phản kháng được.”

Kim Hồng Anh cười gian xảo: “Tiểu đệ đệ thông minh như vậy, sau này sẽ bắt đầu từ ngươi trước.”

Trần Thực cười nói: “Tỷ tỷ, hai chúng ta còn nhỏ, ăn không ngon đâu. Đợi lớn rồi hãy ăn.”

Kim Hồng Anh cười lớn: “Hai tiểu tử các ngươi đúng là một đôi kim đại đạoồng, thật khiến người ta yêu mến. Chờ các ngươi lớn lên, tỷ tỷ sẽ đổi cách khác để ăn.”

Trần Thực nghe không hiểu, tưởng nữ tử này thật sự muốn ăn thịt hai người bọn họ bèn lặng lẽ cầm lấy con dao phay, giấu vào trong tay áo.

Kim Hồng Anh nhìn thấy cảnh này, bèn cười nói: “Buông đao xuống đi, không phải loại ăn mà ngươi nghĩ đâu.”

Trần Thực thấy nàng ta đã phát hiện cũng không dám lỗ mãng nữa, ngoan ngoãn buông dao phay xuống, hỏi: “Vậy tỷ tỷ nói loại ăn nào?”

Kim Hồng Anh nhìn đôi mắt ngây thơ của hắn, khuôn mặt tự dưng đỏ bừng vì chính ý nghĩ của mình, thẹn quá bèn khập khiễng đi ra cửa, tiếng nói vọng vào từ bên ngoài: “Hai ngươi ăn cơm cho no đã, cô nãi nãi cho các ngươi thời gian từ biệt đám thôn dân này. Cô nãi nãi cũng không phải kẻ vô tình, ta không cần linh nhục ban đầu các ngươi chia cho bọn họ, cứ để bọn họ sống thêm một thời gian.”

Trần Thực lủi thủi nấu cơm.

Lý Thiên Thanh ngồi trước lò đun, vừa cho củi vào lò vừa nói: “Vị Kim tỷ tỷ này thật thú vị, lúc thì muốn làm mẹ bọn ta, lúc thì muốn làm cô nãi nãi, lại còn muốn ăn thịt bọn ta. Còn nói bọn ta còn nhỏ, lớn lên rồi ăn sẽ khác, cách ăn cũng khác. Quả nhiên gia gia nói không sai, tâm tư nữ nhân thật khó đoán.”

Trần Thực nghĩ ngợi một chút, nói: “Ả ta một mình cô đơn lẻ bóng, chắc là do cô độc lâu ngày nên tính tình mới kỳ quái như vậy.”

Kim Hồng Anh ở bên ngoài nghe được bèn nói: “Ta nghe thấy hết rồi đấy! Hai tiểu tử các ngươi dám sau lưng nói xấu ta, xem ta có xé rách miệng các ngươi ra không!”

Trần Thực hạ giọng nói: “Ngươi xem, ta nói đúng không, ả lại nổi giận nữa rồi.”

Lý Thiên Thanh nói: “Gia gia ta nói, nữ nhân lấy chồng rồi sẽ tốt hơn.”

“Ta vào đánh các ngươi bây giờ!” Kim Hồng Anh tức giận nói.

Chờ đến khi ăn cơm xong, Trần Thực rửa sạch bát đĩa, sau đó để lại cho gia gia một lời nhắn, bảo gia gia đừng lo lắng.

Mấy ngày nay gia gia vẫn chưa quay về, nhưng hắn tin chắc gia gia sẽ không bỏ rơi hắn, nhất định sẽ quay lại.

“Ta còn phải đi thắp hương cho mẹ nuôi.” Trần Thực nói.

Kim Hồng Anh bực tức nói: “Nhiều chuyện! Đi cùng nhau!”

Nàng ta vốn tưởng mẹ nuôi của Trần Thực là thần thụ trong thôn, không ngờ bọn họ lại đi ra khỏi thôn.

“Tiểu Thập ca muốn đi rồi sao?”

Ngọc Châu chớp đôi mắt to, nhìn bọn họ, cất tiếng hỏi.

Trần Thực gật đầu, nói: “Thịt nhà muội chắc vẫn còn ăn được mười ngày nữa, đừng tiếc, cứ ăn thoải mái đi, một thời gian nữa ta sẽ quay lại đưa thêm cho!”

Ngọc Châu ngơ ngác, vẫy bàn tay nhỏ nhắn, nhìn theo bóng bọn họ khuất dần ngoài thôn.

“Nãi nãi, tiểu Thập ca đi rồi.”

Cô bé quay đầu nói.

Nãi nãi của Ngọc Châu chống gậy đứng sau lưng cô bé, bà cũng nhìn thấy Trần Thực muốn đi, nhưng không lên tiếng giữ lại.

Trên con đường làng của Hoàng Pha thôn, nhà nhà đều có người đi ra, nhìn về phía Trần Thực rời đi, tiễn hắn ra khỏi thôn, nhưng cũng không ai lên tiếng giữ lại.

“Hắn đã chăm sóc chúng ta bấy lâu, đừng nên ép hắn ở lại, giữ hắn lại chỉ thêm hại hắn.”

Nãi nãi của Ngọc Châu nói.

Trần Thực mang theo Kim Hồng Anh, Lý Thiên Thanh và Hắc Oa lên dốc đất vàng. Kim Hồng Anh đang định lên dốc thì đột nhiên sắc mặt biến đổi, vội vàng dừng bước, nhìn về phía dốc núi với vẻ kinh ngạc không thôi.

Trần Thực quay đầu, lấy làm lạ hỏi: “Kim tỷ tỷ không lên sao?”

Trán Kim Hồng Anh lấm tấm mồ hôi hột, nhìn sang Lý Thiên Thanh, chỉ thấy Lý Thiên Thanh đã leo lên sườn núi, thậm chí cả Hắc Oa cũng lên theo, chẳng có gì khác thường!

Thế nhưng chỉ cần nàng nhấc chân là trời đất quay cuồng, dưới chân là một vùng hư không, bầ trời vàng lồng lộng như muốn đè sập xuống!

Mồ hôi nàng lăn dài.

Lên dốc núi, có thể sẽ chết!

“Dốc đất vàng này quả là quái gở, có điều gì đó rất kỳ lạ!”

1.04663 sec| 2415.031 kb