Nam tử trẻ tuổi kia ngoài ba mươi tuổi, áo xanh cổ tròn, đội khăn nho sinh, toát ra vẻ uy nghiêm của người làm quan đã lâu, cười nói: “Tú Xuân, chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn thịt người hay sao? Nay Ma biến, ai nấy đều khó khăn, không cần phải căng thẳng như vậy.”
Hắn mỉm cười nhìn Trần Thực và Lý Thiên Thanh, sắc mặt ôn hòa, nói: “Hai vị, chúng ta cũng đến đây để săn tìm con mồi, không có ác ý gì.”
Hắn đi trước một bước, men theo ven đường núi đi về phía trước, những người khác cũng vậy, bình an đi qua, hai bên không hề xảy ra xung đột.
Đợi bọn họ đi xa, Trần Thực và Lý Thiên Thanh mới thả lỏng hơn một chút. Lý Thiên Thanh nói: “Vị công tử kia thật hiền hòa.”
Trần Thực nghi hoặc nói: “Người kia, hình như là người của Triệu gia ở tỉnh thành. Kỳ quái, Triệu gia cũng có người tốt sao?”
Lý Thiên Thanh cười nói: “Ngươi có thành kiến quá sâu đối với thế gia rồi, trong thế gia cũng có bậc nhân nghĩa, không phải ai cũng xấu như ngươi nghĩ đâu.”
Trần Thực gật đầu, thừa nhận mình có thành kiến.
Nam tử trẻ tuổi kia dẫn theo các thị nữ cứ như đang du sơn ngoạn thủy, các cô nương nói nói cười cười, thi thoảng lại trêu ghẹo nam tử trẻ tuổi kia vài lời, hết sức thong dong, tự tại.
Nam tử trẻ tuổi họ Triệu tên Tử Ngọc, là Đại công tử của Huyền Anh phủ, lần này đi theo Phủ chủ Triệu Ngạn Long đến Càn Dương sơn, nào ngờ lại bị vây khốn ở trong núi.
Hắn vốn nổi tiếng là người hiền hòa, dễ tính, nên chẳng để ý gì đến việc bị các thị nữ trêu ghẹo.
Tính cách này của hắn cũng là điều mà Triệu Ngạn Long luôn không thích.
Phía trước lại vang lên tiếng người, các thị nữ vây quanh Triệu Tử Ngọc đi tới, trong sơn cốc có mấy đứa trẻ mặc trang phục thư sinh, ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, đang chia nhau một con dị thú.
Dị thú kia to lớn tựa trâu ngựa, mọc sừng tê, lại có lân phiến, bốn phía còn lưu lại vết tích thiêu đốt, chắc hẳn vô cùng lợi hại.
Trên người lũ trẻ này đa số đều có thương tích, chắc đã phải trải qua một phen ác chiến mới có thể khuất phục được con dị thú này.
Bên cạnh bọn chúng còn có một nam tử chừng ba mươi tuổi, lưng đeo rương sách, hẳn là tiên sinh dạy học ở tư thục, đang chỉ điểm cho bọn chúng cách thức phân chia con dị thú.
“Công tử, hình như là học trò tư thục.”
Một thị nữ cười nói.
Nàng thị nữ tên Tú Xuân kia mỉm cười tiến lên, vị tiên sinh tư thục kia lập tức cảnh giác, ra hiệu cho đám học trò đề phòng.
Lũ học trò vội vàng phát động Thần Đàn, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng.
Tú Xuân cười nói: “Mấy vị đừng căng thẳng, chúng ta và công tử cũng bị vây khốn nơi đây, bụng đói cồn cào mới phải ra ngoài săn bắn, chỉ có điều vận may không tốt chưa gặp được con mồi nào. Xin hãy thương tình, chia cho chúng ta một ít được không?”
Vị tiên sinh kia vẫn giữ vẻ cảnh giác, nói: “Xin cô nương dừng bước.”
Có mấy học trò mềm lòng, nói: “Chúng ta ra ngoài săn bắn cũng là lo lắng dân làng chết đói. Con Hỏa Tượng Tê này chỉ có thể chia cho các ngươi mười mấy cân.”
Một nữ học trò lên tiếng: “Tiên sinh, hay là nhường phần của ta cho bọn họ đi. Nhìn họ thật đáng thương.”
Tú Xuân vừa mừng vừa sợ, vội vàng khấu đầu vái dài, cười nói: “Vậy thì đa tạ chư vị!”
Nhưng trong nháy mắt nàng ta cúi người, Thần Đàn sau lưng hiện ra, kiếm khí vô hình gào thét lao tới, chém bay đầu nữ học trò trước mặt, dư thế chưa tan, lại chém ngang người một học trò khác!
Cùng lúc đó, ba nàng thị nữ khác đã chuẩn bị sẵn sàng Thần Đàn Thần Thai đồng loạt bước ra khỏi hàng ngũ, mỗi người giơ tay điểm một cái, kiếm quyết phát động, kiếm khí vô hình bay ra, chỉ chỉ trong nháy mắt đã có bốn năm học trò đầu một nơi thân một nẻo!
Vị tiên sinh kia hai mắt đỏ ngầu, quát lớn một tiếng, kích hoạt toàn bộ phù lục trên người, lao thẳng về phía Triệu Tử Ngọc, hét lớn: “Chạy mau!”
Hắn tuy là tu vi Thần Thai cảnh, nhưng tu vi lại thâm hậu nhất, đã đến cảnh giới sắp đột phá Hóa Thần kỳ Kim Đan cảnh, lúc này đây hắn kích hoạt phù lục, Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm của đám thị nữ kia lại không thể phá vỡ.
Hắn nhận ra Triệu Tử Ngọc chính là kẻ cầm đầu đám người này, bởi vậy tấn công Triệu Tử Ngọc ắt sẽ phải khiến những kẻ khác phân tâm, đám thị nữ kia vì bảo vệ Triệu Tử Ngọc, nhất định sẽ ra tay vây công hắn, như vậy mới có thể kéo dài thời gian cho đám học trò chạy trốn.
Triệu Tử Ngọc nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho đám thị nữ tản ra.
Các cô gái hiểu ý, lần lượt lùi lại, không hề tấn công vị tiên sinh kia, mà quay sang truy sát đám học trò còn đang kinh hoàng, mặc kệ hắn xông đến.
Triệu Tử Ngọc mỉm cười, Thần Đàn sau lưng hiện ra, Thần Thai ngồi trong Thần Đàn há miệng phun ra một luồng sáng vàng rực hình cầu, không có ranh giới rõ ràng nhưng lại mang đến cảm giác hỗn nguyên như một quả cầu.
Vật này, chính là Kim Đan.
Kim Đan vừa xuất hiện, vị tiên sinh kia như phải chịu một áp lực cực lớn, ngã quỳ xuống đất, hai tay cố gắng chống đỡ, muốn đứng dậy, nhưng lại bị ánh sáng chói lọi của viên minh châu kia ép cho nằm bẹp xuống đất, phù lục hắn kích phát cũng trở nên vô dụng.
“Rắc rắc rắc!”
Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên dồn dập khắp toàn thân vị tiên sinh kia, tiếp đó máu thịt bị áp lực cực lớn nghiền nát, xương cốt hóa thành bột phấn, chỉ còn lại xương sọ là cứng nhất, không bị
Chênh lệch một cảnh giới, khác biệt một trời một vực.
Mặc dù hắn cách Kim Đan cảnh không xa nhưng dù sao cũng chưa tu luyện thành Kim Đan, cho dù là áp lực Kim Đan của đối phương thôi cũng không thể chịu đựng nổi.
Triệu Tử Ngọc mỉm cười, thu hồi Kim Đan, Kim Đan bay trở về trong miệng Thần Thai, thản nhiên nói: “Tú Xuân, chẳng phải lương thực đã tới rồi sao? Hai đứa nhỏ kia chết cũng vô dụng. Chúng ta đâu có ăn thịt người. Nay có được con Hỏa Tượng Tê này, lúc trở về cũng có thể báo cáo.”
Tú Xuân thướt tha, dung mạo xinh đẹp, cười nói: “Công tử nói chí phải. Lũ ăn mày nhà quê này dám tranh giành thức ăn với chúng ta, chết ở đây là đáng đời.”
Triệu Tử Ngọc lắc đầu, dạy bảo nàng: “Bọn họ giúp chúng ta săn được thức ăn, đỡ cho chúng ta phải nhọc công tìm kiếm, phải cảm ơn họ mới phải.”
“Vâng, vâng!”
Tú Xuân cười nói: “Phải cảm ơn bọn họ thật tốt.”
Mấy thị nữ khác lần lượt trở về, vừa cười nói vừa chia cắt thịt Hỏa Tượng Tê, bọn họ ưa sạch sẽ, chê thịt dính máu tanh, bèn lấy lụa trắng ra, tỉ mỉ thấm sạch máu trên thịt.
Còn có một số thứ như nội tạng, bọn họ chê bẩn, không mang theo, cũng phải đến trăm cân.
Đám thị nữ thu dọn thỏa đáng, mang theo thịt Hỏa Tượng Tê, vây quanh Triệu Tử Ngọc rời đi.
Cuối cùng Trần Thực và Lý Thiên Thanh cũng có thu hoạch, săn được một con Huyền Quang Quy, con rùa này tuy nhỏ, nhưng cũng là dị thú, sống trong bùn đất, huyền quang lóe lên là sẽ độn thổ.
Hắc Oa phát hiện ra con rùa này, Lý Thiên Thanh lập tức phát động Lục Âm Ngọc Luân tấn công từ xa, nhưng vẫn bị Huyền Quang Quy phát hiện, nó định độn thổ bỏ chạy, kết quả bị hai quyền của Trần Thực thẳng xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Hai người phải đào đất lên mới lôi được nó ra, coi như cũng có chút thu hoạch.
Bọn họ đi men theo đường núi , dự định tìm kiếm thêm linh thú, Hắc Oa bỗng nhiên đánh hơi, sủa vang hai tiếng về phía trước.
“Hắc Oa phát hiện ra rồi!”
Tinh thần Lý Thiên Thanh phấn chấn hẳn lên.
Trần Thực lắc đầu: “Hắc Oa bảo phía trước có mùi máu tanh. Cẩn thận, chúng ta tới xem.”
Lý Thiên Thanh khó hiểu, chẳng rõ hắn nghe hiểu Hắc Oa nói như thế nào. Rõ ràng nó chỉ sủa hai tiếng chẳng khác gì trước kia, sao lại biểu đạt ý nghĩa khác nhau?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo