Hơn trăm tên cẩm y vệ cùng mười sáu tên đệ tử Triệu gia, cộng thêm cao thủ Kim Đan cảnh Triệu Ngạn Lượng truy kích Trần Thực, Lý Thiên Thanh và Hắc Oa; vậy mà không đuổi kịp, để cho hai người một chó chạy thoát.
Trần Thực cực kỳ quen thuộc địa hình Càn Dương sơn, còn bọn chúng đến từ tỉnh thành, có thể nói là mù tịt đối với địa lý nơi này .
Thế núi biến hóa khôn lường, hang núi lại nhiều, khe suối cũng nhiều, rừng cây rậm rạp, muốn tránh né bọn chúng quả thật dễ như trở bàn tay.
Đám người lùng sục nửa ngày trời vẫn chẳng thấy tung tích hai người một chó kia đâu, ngược lại còn bị tà ma tập kích, mất hơn mười người. Ai nấy đều kinh hãi phẫn nộ, vội vàng rút về doanh trại.
Giờ này cũng chẳng rõ ngày hay đêm, bầu trời chỉ một màu đỏ nhạt, tuy có ánh sáng nhưng chẳng mấy sáng tỏ.
Thời tiết thế này, tầm mắt khó lòng nhìn rõ mọi vật nơi xa, tùy tiện ra ngoài rất dễ bỏ mạng, mà khả năng càng lớn hơn là lạc lối không tìm được đường về.
Bọn họ vừa về đến doanh trại đã thấy Triệu Ngạn Long hóa thành người sứ ngồi ngây dại như pho tượng trên mép bàn. Người xung quanh có khuyên giải thế nào cũng không chịu rời đi.
Nay lão là thân sứ, lỡ rơi xuống đất e rằng sẽ tan xương nát thịt.
Chỉ là nỗi đau xé cõi lòng, trong khoảnh khắc này, lão cũng chẳng có cách nào nguôi ngoai.
“Không cần khuyên huynh ấy nữa.”
Triệu Ngạn Lượng nói với mọi người: “Huynh trưởng dù sao cũng là Phủ chủ Huyền Anh, tuy đau thương tột độ, nhưng khí phách hơn người, rồi sẽ vượt qua thôi.”
Mọi người thấy thế chỉ biết thở dài, cảm thán người tốt đoản mệnh.
Phủ chủ Huyền Anh phủ Triệu Ngạn Long vẫn ngồi thẫn thờ trên mép bàn.
Triệu Tử Ngọc là con trai trưởng của lão, con cháu lão đông đúc, có đến mười chín người con, chưa kể những đứa con yểu mệnh.
Triệu Tử Ngọc không phải người xuất sắc nhất, cũng chẳng phải đứa con lão yêu thương nhất. Nhưng trong đợt Ma biến lần này, chính biểu hiện của Triệu Tử Ngọc khiến lão an lòng, cảm thấy hổ phụ sinh hổ tử.
Những ngày qua, lão biến thành người sứ, Triệu Tử Ngọc thay lão quán xuyến doanh trại đâu vào đấy. Còn những người khác ra ngoài săn giết, đều thương vong nặng nề.
Rất nhiều cẩm y vệ và đệ tử Triệu gia một đi không trở lại, phỏng chừng đã bỏ mạng nơi hoang dã, không bị dị thú ăn thịt thì cũng thành mồi cho tà ma.
Cũng có thể bị tu sĩ khác hạ sát.
Chỉ có Triệu Tử Ngọc mỗi lần ra ngoài săn giết đều thắng lợi trở về, thậm chí còn dẫn theo thị nữ, mà lần nào cũng bình an trở về.
Con trai tài giỏi khiến Triệu Ngạn Long hết sức tự hào.
Thậm chí trong lòng lão đã có dự tính, đợi sau này tuổi già sức yếu, sẽ giao Huyền Anh phủ lại cho con trai quản lý, còn bản thân thì an nhàn hưởng phúc, làm một lão gia giàu có nhàn tản đến hết đời.
Vậy mà, đứa con trai tài giỏi như vậy, lại bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch không biết từ đâu chui ra, dùng đoản kiếm đâm chết!
Ngay trước mặt lão, ngay trước mặt tất cả mọi người trong doanh trại, bị đâm chết một cách tàn nhẫn!
Tay Triệu Ngạn Long run rẩy, nếu lão còn trái tim, chắc hẳn lúc này đang rỉ máu.
Tên tiểu tử thối tha đó, tên điêu dân xuất thân hèn mọn đó, rốt cuộc có thù oán gì mà lại ra tay tàn độc như vậy?
Lão không hiểu, thật sự không hiểu nổi!
Đường đường là Triệu gia, là quan phụ mẫu của cả Tân Hương tỉnh, bách tính trong tỉnh đều là con dân của lão, lão cũng luôn yêu dân như con, tại sao Càn Dương sơn lại xuất hiện một tên nghịch tử như vậy, dám ra tay sát hại con trai lão?
Sao dám ra tay sát hại con trai ông chứ?
Điều khiến lão càng thêm phẫn uất là tên tiểu tử kia không dùng bất kỳ pháp thuật hay phù lục nào, chỉ dùng nắm đấm, dùng một thanh đoản kiếm, giết chết con trai lão ngay trước mắt lão và tất cả mọi người!
Vì sao Tử Ngọc không chống cự?
Vì sao Tử Ngọc không tế Kim Đan ra?
Vì sao Tử Ngọc không phát động pháp thuật?
Vì sao Tử Ngọc không tế ta tất cả phù lục trên người?
Nếu khi đó Tử Ngọc phản kháng, nếu Tử Ngọc tế lên Kim Đan, nếu Tử Ngọc phát động pháp thuật, nếu Tử Ngọc tế ra tất cả phù lục, Tử Ngọc đã không chết.
Hắn cực kỳ bi thương, nước mắt lăn xuống từ hốc mắt sứ hóa .
Đau lòng như Như dao cắt.
Lúc này, Triệu Mẫn Nhu đột nhiên nói: “Cha, người vừa rồi đánh chết đại ca, hình như chính là Trần Thực.”
“Ai?”
Triệu Ngạn Long đảo mắt, không nghe rõ.
“Chính là tên Tiểu Thành Thật lừa con đến xưởng lò nung.”
Triệu Mẫn Nhu do dự một chút, nghiến răng nghiến lợi: “Con nhận ra hắn, hắn hóa thành tro con cũng nhận ra! Chính là hắn! Lần đầu tiên gặp con, hắn rất hàm hậu chất phác, buồn cười là con lại tin hắn, kết quả biến thành bộ dạng này! Hiện tại hắn cao hơn trước một chút, nhưng chắc chắn là hắn!”
Triệu Ngạn Long mờ mịt.
Trần Thực?
Cháu trai của Trần Dần Đô?
Chính là tên đã giết con trai thứ ba Triệu Nhạc, con gái Triệu Tuyết Nga, con trai thứ sáu Triệu Nham, con trai thứ mười hai Triệu Thụy, cùng với con cháu Triệu thị khác và một đám cẩm y vệ - Trần Thực?
Hắn còn giết Thiết Bút Ông và quản sự của Huyền Anh phủ!
Thù gì oán gì?
Sao hắn lại ác độc như thế, nhằm vào ta như thế, nhằm vào Huyền Anh phủ, nhằm vào Triệu gia như thế!
Không phải nhị thúc Triệu Tồn Nghĩa đã đi giết hắn rồi sao?
Sao hắn còn sống?
Nhị thúc Triệu Tồn Nghĩa làm việc kiểu gì?!
Hắn muốn trở về Huyền Anh phủ, hung hăng răn dạy nhị thúc đã về nhà ăn cơm, mắng lão già này không biết làm việc, hại chết con trai mình!
“Hại hai đứa con gái của ta, giết bốn đứa con trai của ta. Trần Thực, không băm thây vạn đoạn ngươi, nghiền xương ngươi thành tro, diệt cửu tộc ngươi, ta thề không làm người!”
Phía bắc Càn Dương sơn, trên đỉnh núi, đại xà uốn lượn, che chở bách tính một phương.
Đầu đại xà Huyền Sơn to lớn vô cùng, ngẩng cao, như đám mây bất động giữa không trung.
Nó thở ra, phía trước trong sơn cốc mây tía bốc hơi, hóa thành cam lộ.
Nó hít vào, gió núi xung quanh nổi lên, thổi bay những chiếc lá cây sứ hóa trên núi, leng keng vang vọng.
Dưới bóng đầu đại xà, Trần Dần Đô không còn đánh cờ cùng thanh niên áo đen nữa, không biết thắng bại tổng thể ra sao.
“Đứa cháu trai này của ngươi quả không tệ, cho dù chết đã lâu mới phục sinh nhưng tiền đồ còn hơn cả ngươi năm xưa.” Huyền Sơn nói.
Trần Dần Đô mỉm cười: “Nó là đứa lanh lợi nhất, học gì cũng nhanh, lại hiểu chuyện. Năm đó ta gia nhập tán nhân, lúc nào cũng bận rộn bên ngoài, chẳng đoái hoài gì đến gia đình, một năm mới về nhà một lần. Nhưng Tiểu Thập vẫn luôn nhớ ta, mỗi lần ta về, nó đều chạy từ xa đến, gọi ‘gia gia, gia gia’, rồi đòi bế. Lúc đó, nó mới được ba, bốn tuổi.”
Huyền Sơn trầm ngâm, có vẻ như không hiểu lắm về tình cảm của nhân loại, chỉ hỏi: “Sau khi sống lại, nó vẫn ưu tú như vậy, những nhân loại khác so với nó đều trở nên tầm thường. Vậy Đô Oa Tử, ngươi có nỡ lòng buông bỏ nó không?”
Trần Dần Đô lắc đầu, chắp tay sau lưng nhìn về dãy núi xa xa, khẽ nói: “Buông bỏ thân tình ư? Không, ta vĩnh viễn không thể nào buông bỏ.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo