Hai người nhanh chóng tới sơn cốc phía trước, mùi máu tanh càng nồng. Trần Thực và Lý Thiên Thanh cùng phát động Thần Đàn. Trong núi rừng chắc có dị thú ngửi thấy mùi máu tanh kéo tới, nhưng vừa trông thấy hai người là lặng lẽ rút lui, không màng tới thức ăn.
Hai người không truy đuổi dị thú, nhìn về phía trước, trên mặt đất có hơn mười cỗ thi thể, tứ chi rơi lả tả, chết rất thảm.
Lý Thiên Thanh cố nén cảm giác khó chịu, lật một cỗ thi thể nằm sấp trên đất lên. Đó là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, lớn hơn hai người một hai tuổi, gương mặt còn mang vẻ hoảng sợ, mắt mở trừng trừng.
Máu đã chảy cạn nên sắc mặt hắn trắng bệch.
Còn có mấy cỗ thi thể, tuổi tác cũng không khác bọn họ là bao.
Lý Thiên Thanh nhíu mày: “Bọn họ là…”
“Học trò trường tư thục Kiều Loan trấn.”
Trần Thực đáp.
Hắn đi tới trước một bãi máu thịt, trầm mặc một lát rồi nói: “Vị này là tiên sinh trường tư thục Kiều Loan trấn, tên Diệp Hồng Thu, ta gọi là Diệp tiên sinh. Lần trước gặp ông ấy hỏi ta có muốn tham gia thi huyện năm nay không, nói sẽ nghĩ cách lo liệu cho ta một suất.”
Mỗi lần cùng gia gia lên trấn, Trần Thực đều lén vào trường tư thục đi dạo một vòng.
Nơi đó chất chứa giấc mộng của hắn.
Kiến thức của hắn không nhiều, cũng giống như những người nhà quê khác, cho rằng con đường duy nhất để trẻ con nhà quê đổi đời chính là đọc sách, thi cử, thi đậu tú tài cử nhân.
Hắn cực kỳ kính trọng Diệp Hồng Thu, người có thể truyền thụ tri thức, thay đổi vận mệnh cho mình.
Người đời gọi người như vậy là thầy, là tiên sinh.
Hắn nhìn những thi thể ngổn ngang trên đất. Những đứa trẻ nhà quê này cũng như hắn, muốn thông qua con đường đọc sách để thay đổi vận mệnh.
Chỉ có điều giờ đây không thể nữa rồi.
Lý Thiên Thanh ngồi xổm xuống, sờ lên một cỗ thi thể, vẫn còn ấm, lại sờ xuống nước của Hỏa Tượng Tê, cũng hơi ấm.
“Chắc hẳn hung thủ chưa đi xa, đường núi khó đi, bọn chúng nhiều nhất cũng chỉ đi được hai dặm.”
Hắn cẩn thận xem xét dấu vết pháp thuật để lại, phân biệt từng chút một: “Có mười hai người ra tay, sử dụng Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm và Phi Long Trảm Yêu Quyết. Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm thì phàm là người đọc sách đều biết, nhưng Phi Long Trảm Yêu Quyết là công pháp trúc cơ độc môn của Tân Hương Triệu gia . Tuy nói là độc môn nhưng cũng có truyền ra ngoài, Lý gia ta cũng có sưu tập. Uy lực môn công pháp này tuy không bằng Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm nhưng lại thắng ở chỗ biến hóa khôn lường.”
Hắn tự nói ra những phán đoán của mình. Trần Thực đi tới bên cạnh bộ xương Hỏa Tượng Tê bị chia cắt, nhặt một thanh đoản kiếm từ dưới đất lên.
Thanh đoản kiếm này chắc được mài từ một thanh trường kiếm đã gãy, hơi rộng so với dao găm bình thường, độ dày thì mỏng hơn, rộng chừng một tấc hai, lưỡi dài chín tấc, chuôi dài sáu tấc, chuôi làm bằng sắt, khắc hoa văn áng mây vây quanh chuôi kiếm một vòng, chắc là để tăng Ma sát.
Phần che tay là một miếng sắt dày, miệng bằng đồng thau, dán trên thân kiếm.
Trần Thực lau đi vết máu, cầm trong tay, vung lên, cảm thấy không được thuận tay, bèn đổi tay cầm, thấy thuận tay hơn nhiều.
Hắn tìm được một mảnh vải bố trên đất, xé thành dải dài, cẩn thận quấn quanh chuôi kiếm, hết vòng này đến vòng khác.
“Hắc Oa, bọn chúng đi đâu?”
Hắn hỏi.
Hắc Oa ngửi ngửi mùi của Hỏa Tượng Tê, cất bước đi theo mùi hương.
Lý Thiên Thanh đang ngồi xổm trước thi thể Diệp tiên sinh, cẩn thận đo đạc tình trạng lún đất xung quanh: “Bàn Sơn phù, Ngũ Nhạc phù, Thái Sơn phù đều không thể tạo ra uy lực như thế này. Uy lực của phù chú tác động lên cơ thể con người, nhưng mặt đất xung quanh cũng bị một lực rất mạnh đè xuống… Thần Thai cảnh không thể nào có thực lực như vậy! Là Kim Đan cảnh!”
Thấy Trần Thực đi theo Hắc Oa, hắn vội vàng nói: “Tiểu Thập, dừng lại! Đối phương có mười hai người, trong đó có một tên cao thủ Kim Đan cảnh!”
Trần Thực không dừng bước, hắn đành phải đuổi theo, vừa chạy vừa nói: “Ngươi bình tĩnh một chút. Chênh lệch giữa Thần Thai cảnh và Kim Đan cảnh còn lớn hơn chênh lệch giữa Thần Đàn cảnh và Thần Thai cảnh! Đó là chênh lệch giữa trời với vực, không thể vượt qua! Chúng ta cần phải bàn bạc kỹ càng!”
Trần Thực vẫn tiếp tục bước đi, Hắc Oa cũng chỉ lo chạy về phía trước.
“Thực lực của những kẻ còn lại cũng không phải tầm thường, mười một tên cao thủ Thần Thai cảnh đỉnh cấp!”
Lý Thiên Thanh có phần tức giận, kéo tay Trần Thực, quát: “Đừng có tùy tiện! Ngươi biết chiêu thức của Phi Long Trảm Yêu Quyết không? Ngươi biết trong số bọn chúng có bao nhiêu kẻ tu luyện Thiên Tâm Chính Khí Quyết, bao nhiêu kẻ tu luyện Phi Long Trảm Yêu Quyết không? Ngươi không biết cái gì cả!”
“Dừng lại, chúng ta bàn bạc đã.”
Trần Thực dừng chân, phân biệt phương hướng, nói: “Bọn chúng không quen đường, đi đường vòng, chúng ta đi đường tắt, chặn trước mặt chúng. Thiên Thanh, ngươi đừng nóng, cứ nói từ từ. Ta đang nghe đây.”
Lý Thiên Thanh thở phào nhẹ nhõm, đi theo Trần Thực, nói: “Ngươi không nóng là tốt rồi. Ta vừa xem xét vết thương trên thi thể, biết được bọn chúng sử dụng pháp thuật gì. Trong đó có bảy tên sử dụng Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm, còn bốn ả chắc chắn có quan hệ mật thiết với tên công tử nhà họ Triệu kia, sử dụng Phi Long Trảm Yêu Quyết. Tu vi của bốn ả này rất cao, phải cẩn thận đề phòng.”
Trần Thực đi tới một chỗ đất cao trên sườn núi, quan sát phía dưới.
Triệu Tử Ngọc và mười một thị nữ lọt vào tầm mắt hắn, cách bọn họ chừng một hai trăm trượng. Đường núi hiểm trở, bọn chúng muốn tới đây cũng cần một khoảng thời gian.
Lý Thiên Thanh đưa mắt nhìn về phía mười hai người kia, tiếp tục phân tích: “Chúng ta nên làm rõ xem trong số mười một nữ tử này, những ai tu luyện Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm, những ai tu luyện Phi Long Trảm Yêu Quyết, ghi nhớ dung mạo và đặc trưng thân thể của các ả, cùng với vị trí đứng của mỗi người. Việc quan sát cứ giao cho ta, tính ta tương đối cẩn thận.”
Hắn ngồi xổm xuống, vừa quan sát vị trí của Triệu Tử Ngọc cùng mười một thị nữ, vừa nói: “Từ dáng đi của các ả, cùng với đặc trưng thần sắc, có thể phân biệt được công pháp các ả ta tu luyện. Không lâu sau bọn chúng sẽ thay ca, có thể nhân cơ hội quan sát.”
Trần Thực lên tiếng: “Bọn chúng đến rồi.”
Lý Thiên Thanh tiếp tục quan sát, nói: “Ngươi đừng nóng vội. Lần này chúng ta chỉ thăm dò, sau khi ta quan sát kỹ lưỡng, sẽ vạch ra một kế sách chu toàn. Nhóm người này ra ngoài là để tìm kiếm lương thực, chắc chắn không phải lần đầu giết người đoạt của. Đã có lần đầu ắt sẽ có lần sau, chắc chắn bọn chúng sẽ còn quay lại. Chỉ cần bọn chúng lộ diện, chúng ta có thể mai phục, dùng con mồi săn được dụ bọn chúng ra tay. Chỉ có điều công tử Triệu gia kia tu vi Kim Đan cảnh, có phần khó đối phó…”
Trần Thực có vẻ sốt ruột: “Bọn chúng sắp đi qua rồi. Không được, ta muốn ra tay!”
Lý Thiên Thanh có phần tức giận: “Ta đã bảo ngươi đừng nóng vội! Ngươi nghe ta nói đã! Kim Đan cảnh không phải chuyện tầm thường, chúng ta phải cẩn thận! Hôm nay không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
Trần Thực cau mày, quan sát Triệu Tử Ngọc ở giữa đám nữ nhân, đối phương không hề tế ra Thần Đàn và Thần Thai, dáng vẻ nhàn nhã, thần thái thả lỏng, không hề có chút đề phòng nào.
Rõ ràng là được đám thị nữ vây quanh khiến hắn ta mất cảnh giác.
Những người này đã đi qua sườn núi, đám nữ nhân khiêng theo thịt, cũng rất thong dong.
Ngay cả bốn ả thị nữ canh gác bốn phía, cũng cười nói vui vẻ.
Chác hẳn bọn chúng đã đến gần nơi ở cho nên mới lơi lỏng như vậy.
Cơ hội này, thật quá khó có được!
“Thiên Thanh, ngươi đã từng sát sinh chưa?”
Trần Thực đột nhiên hỏi.
Lý Thiên Thanh lắc đầu đáp: “Chưa từng. Nhưng ta tâm tư tỉ mỉ, sở trường là lập kế hoạch, am hiểu lấy yếu thắng mạnh.”
“Chưa từng thì ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ngươi và Hắc Oan ở lại đây!”
Trần Thực dồn lực xuống chân, lao ra như tên bắn, nhắm thẳng đám người dưới chân núi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo