Lão Yên đè đè cái trán: “Đúng vậy, sau khi người Anh này mua lại cuộn da dê không bao lâu thì đã xuất hiện một thế lực trộm mộ tiếp cận núi Cửu Hoa, lúc này vẫn đang lảng vảng ở gần đó.”
Cho nên cấp trên tin rằng vị trí của phù đồ chín tầng có thể đã bị lộ, người mua cuốn da dê này có thể đã tới đó, vì vậy cấp trên đã ra lệnh cho chúng ta phải nhanh chóng lên đường, sau đó nhất định phải đuổi kịp trước khi bọn họ mang Kim Địa Tạng trở về nước!”
Lão Yên nói rất nhanh, nhưng lại rất kiên quyết.
Giáo sư Hứa thở ra một hơi: “Vậy chúng ta thu dọn đồ đạc và nhanh chóng lên đường thôi.”
“Lão Hứa, lần này ông sẽ trấn thủ 701.” Lão Yên giữ ông ấy lại: “Gần đây 303 luôn làm ra những hành động nhỏ, lần trước ngay cả Trường An cũng suýt chút nữa đã thua trong tay ông ta, cho nên tôi lo 701 không có người."
Giáo sư Hứa thất vọng, ngồi sững sờ tại chỗ, mãi một lúc sau mới thở ra một hơi nặng nề: "Vậy ông nhất định phải mang Kim Địa Tạng trở về, nếu không tôi sẽ không tha cho ông đâu!"
"Yên tâm."
Lão Yên cười ha hả: "Các cậu đều đi chuẩn bị đi, tôi còn phải chuẩn bị ít đồ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát tiến về núi Cửu Hoa.”
“Không vội." Đột nhiên có một giọng nói truyền tới, khiến tôi hưng phấn nhìn qua, chỉ thấy cô Tứ mặc một thân áo trắng đang chậm rãi đẩy cửa ra.
Anh ấy liếc mắt nhìn chúng tôi, giọng nói lạnh lùng và trong trẻo đó đã xoa dịu trái tim bồn chồn của chúng tôi: “Đám đạo chích kia trong thời gian ngắn sẽ không tìm thấy phù đồ chín tầng, mà lần này vì lý do đặc biệt nên 303 cũng sẽ đi.”
"Cái gì?” Lão Yên nhảy dựng lên: "Cô Tứ, ngài không nói sai đó chứ?"
Cô Tứ liếc nhìn lão Yên, sau đó chỉ thấy ông ấy lộ ra vẻ lúng túng rồi nói mình không phải đang nghi ngờ khả năng phán đoán của cô Tứ, chỉ là ông ấy thật sự không hiểu cho cái đám văn không được võ không xong kia đi theo làm gì, 303 vẫn luôn coi thường người của 701 có xuất thân là thổ phu tử, mà không nghĩ tới lão Yên cũng đang coi thường bản lĩnh của bọn họ.
Cô Tứ không cảm thấy mình đang bị mạo phạm, chỉ thấy anh ấy chậm rãi nói: “Trước đây, 701 luôn xuất hiện ở những nơi hẻo lánh ít người lui tới, nhưng núi Cửu Hoa này lại rất nổi tiếng, cho nên chúng ta không có khả năng làm việc một cách lặng yên không một tiếng động hoàn toàn được, vì vậy cần có 303 giúp chúng ta tùy thời xử lý mọi việc."
Anh ấy nói rất có lý, khiến chúng tôi nhất thời không biết phải phản bác như thế nào.
Phải mất một lúc lâu lão Yên mới đau đầu nói: "Thật tình, thà kêu tôi đại chiến ba trăm hiệp với cương thi còn hơn hợp tác với cái tên trọc họ Lưu kia, cô Tứ, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?”
“Lão Yên, tác dụng của 303 không nên bị ân oán cá nhân làm mai một." Cô Tứ nhàn nhạt duỗi ra một ngón tay trắng nõn chỉ vào lão Yên, mặc dù biểu tình không có chút thay đổi nào, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra anh ấy đang cảm thấy không vui.
Lão Yên nghiêm mặt, sau đó lập tức tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Ngài nói đúng, vậy khi nào chúng ta sẽ xuất phát?”
“Mọi người sẽ liên lạc với người của 303 trước, hai đơn vị cần gặp mặt nhau một lần trước khi đi." Cô Tứ nói.
Sau đó lại nhìn về phía tôi: "Hôm nay vừa đến Yến Kinh, nghe nói cậu có việc tìm tôi?”
“Hả? Đúng đúng đúng, là về "Tinh Quan Yếu Quyết.” Tôi đang cảm thấy phiền lòng khi nghe cuộc trò chuyện của họ thì thấy cô Tứ hỏi một câu, tôi liền nhanh chóng trả lời.
Cô Tứ gật nhẹ đầu: “Lão Yên, ông hãy sắp xếp cuộc gặp mặt với người của 303 vào trưa mai. Trường An, cậu đi với tôi."
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, tôi mang theo tâm trạng được sủng mà lo sợ đi ra khỏi văn phòng của lão Yên và đi theo cô Tứ về ký túc xá, tuy không biết tại sao anh ấy lại đến ký túc xá nhưng tôi cũng không dám hỏi, nên chỉ có thể ấp úng mời anh ấy vào trong ngồi rồi lẳng lặng chờ đợi.
"Cậu xem đến quyển Tham Lang rồi đúng không?" Cô Tứ nhìn lướt qua ký túc xá, cũng không biết có phải là đang cảm thấy ghét bỏ nơi này quá nhỏ hay không mà không có ngồi xuống, chỉ đứng ở bên cạnh bàn, nhưng giọng nói lạnh lùng của anh ấy lại khiến tôi chợt giật mình.
Anh ấy kiên nhẫn giải thích: “Với thiên phú của cậu, việc cậu xem hiểu được hai quyển trước chỉ là vấn đề thời gian. Cho dù xem không hiểu thì vẫn có đám người lão Yên và lão Hứa, cho nên không đến mức phải tìm đến tôi, việc cậu tìm tới tôi thì điều đó đã nói rõ là cậu hoàn toàn xem không hiểu, như vậy thì cũng chỉ còn lại quyển Tham Lang."
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ mà gãi đầu: "Vâng, là do tôi hoàn toàn xem không hiểu nên muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
Tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, mặc dù tuổi tác của cô Tứ nhìn qua cũng không lớn lắm, nhưng khi đứng ở trước mặt anh ấy thì tôi lại cảm thấy vô cùng dè dặt.
Kỳ thật, nếu suy nghĩ kỹ lại thì ngoài tính cách lạnh lùng của anh ấy ra thì cũng không khó ở chung, về cơ bản là có hỏi có đáp, không thể nói thẳng thì sẽ không mở miệng, cho nên rất dễ dàng phân rõ được tính chân thực trong lời nói của anh ấy.
“Quyển Tham Lang này hiện vẫn còn quá sớm đối với cậu.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo