Người dịch: PrimeK Tohabong

Triệu Kỵ vỗ tay, chỉ chốc lát sau liền mấy chục cung nữ thái giám tràn vào.

Bọn họ đứng trong điện có chút mê mang, không biết Lê Vương vì sao gọi bọn họ vào.

“Náo nhiệt chút đi!”

Doanh Vô Kỵ cười cười, trực tiếp một bước dài xông về phía Cơ Túc: “Kiếm mộ, tiếp chưởng!”

Không khí trong điện trống rỗng nóng rực vài phần.

Bàn tay thon dài trắng trẻo của Doanh Vô Kỵ trong nháy mắt liền bịt kín một tầng hỏa diễm, đánh trên mặt Cơ Túc một chưởng, để lại một vết bỏng rõ ràng hình bàn tay.

Mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Liệt Hỏa chưởng pháp!

Vụ án vốn còn có nghi vấn, trong nháy mắt trở nên rõ ràng.

Cơ Túc đứng ngây người hồi lâu, bỗng nhiên như vừa tỉnh mộng âm thanh thê lương nói: “Liệt Hỏa chưởng pháp là bí mật bất truyền của Cơ gia Viêm quốc chúng ta, ngươi làm sao có thể…”

Doanh Vô Kỵ cười nhạo một tiếng: “Nói ra ngươi có thể không tin, Lâm quý phi của phụ vương ta là người của Lý gia, các ngươi Cơ gia chưởng pháp đối với người khác mà nói có thể là bí mật không thể thất truyền, nhưng đối với Lý gia thì ha hả.”

Phụ vương ta tuy rằng sủng Doanh Vô Khuyết hơn, nhưng cũng áy náy với ta, cho nên len lén đưa đến cho ta rất nhiều kỹ pháp pháp thuật trân quý của Lý gia.

Đầu óc Cơ Túc đã không xoay chuyển được nữa: “Nói bậy! Truyền ra ngoài bí pháp của gia môn cũng là điều tối kỵ kể cả Lý gia …”

Doanh Vô Kỵ xì một tiếng: “Ngươi cũng không biết Lâm quý phi yêu phụ vương ta, bà ta hiện tại là quý phi Càn quốc, quy củ của Lý gia tính là cái rắm gì!”

Cơ Túc: “......”

Viêm Vương: “......”

Triệu Kỵ: “......”

Triệu Ninh: “......”

Lời giải thích này, mặc dù có chút giống bịa chuyện, nhưng hình như có chút đạo lý!

Triệu Kỵ nhịn không được cười cười, cho dù là tin giả, ông ta cũng cực kỳ hài lòng đối với tin giả này.

Gây xích mích quan hệ giữa Lâm quý phi và Lý gia, loại cục diện này ông ta thật sự rất muốn nhìn thấy.

Hơn nữa nói như vậy, giữa Càn vương và Lâm quý phi hình như cũng có thể nảy sinh vướng mắc.

Thằng nhóc họ Doanh này, đúng là chó thật!

Doanh Vô Kỵ nhìn Cơ Túc sắc mặt tái nhợt, ý cười dịu dàng chỉ vào mũi mình: “Ngươi cho rằng ta giết Ngụy Đằng, thật sự là bởi vì ta máu nóng xông lên não hoặc là trúng độc của Hàn Hưu?”

Hôm qua, khi ngươi bị nhốt với Hàn Hưu, có phải hay không cắn nhau, có phải là hắn nghĩ ngươi gài bẫy hắn còn ngươi nghĩ hắn gài bẫy ngươi?”

Kỳ thật ông mày muốn thoát thân, thì có thể dừng kiếm tại chỗ nhưng ông mày thì không!

Mẹ kiếp! Ông mày chính là muốn yên ổn mà sống qua ngày, nhưng đám chó các ngươi cứ chạy nhảy trước mắt ông mày, hiện tại chết hết rồi, vui vẻ chưa?”

Cung nữ thái giám trong điện, tất cả đều biến sắc, đều quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

Này này này này này…

Đây là những thứ mà chúng ta có thể nghe sao?

Cơ Túc: “......”

Môi hắn run rẩy, âm thanh cũng có chút phát run: “Ngươi cứ như vậy nói ra trước mặt mọi người sẽ không sợ…”

Doanh Vô Kỵ liếc Viêm Vương một cái: “Sợ các ngươi truyền ra? Truyền ra thì thế nào? Các ngươi có thể làm gì ta? Còn không phải nghe được cũng phải giả vờ không nghe thấy? Đơn giản là hôm nay chỉ là nuốt một bụng tức vào trong bụng mà thôi. Đừng nói lần này, cho dù lần sau có một Ngụy Đằng khác, có một Cơ Túc khác, ông mày thích thì cứ giết, ngươi cắn được ta à?”

Cơ Túc: “......”

Viêm Vương: “......”

Triệu Ninh: “......”

Triệu Kỵ vuốt râu cười to: “Ta đã nói con của Doanh Việt không thể nào là bao cám, thằng nhóc này thật đúng là độc a!”

Doanh Vô Kỵ nhanh chóng sửa lại: “Lê Vương bệ hạ cũng đừng nói thế, ta chỉ là một người bị hại điềm đạm đáng yêu mà thôi!”

“Cô cũng chưa từng thấy qua thấy người bị hại nào mà cuồng bạo như ngươi!”

Triệu Kỵ cười mắng một câu, ngữ khí lại nghe không ra chút ý tứ trách cứ nào.

Hắn nhìn lướt qua cung nữ thái giám quỳ rạp trên mặt đất trong điện, thần sắc càng vô cùng hài lòng.

Lần này cục diện đại án đã định, không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi cục diện, những lời nói rợn người đó dù thế nào cũng sẽ bị coi là lời đồn, bằng không sẽ vả vào mặt tất cả mọi người.

Bất quá… lời đồn sẽ không thay đổi kết cục, nhưng có thể đả kích sĩ khí Ngụy gia.

Biến pháp sắp tới, dù sao nhất định phải đắc tội rất nhiều người, vậy lần này đả kích sĩ khí cũng không phải uổng phí.

Tiểu tử nhà Doanh Việt này, thật sự có chút điên phê nhưng thật sự rất hợp khẩu vị của ông mày!

Doanh Vô Kỵ nhìn về phía Viêm Vương: “Viêm Vương bệ hạ cũng đừng tức giận, dù sao Cơ Túc rắp tâm bất lương là thật, dù sao đã định là có tội thì không nghi ngờ gì nữa, giờ có bị xử chết hay không thôi, nếu hắn bị lưu đày cũng không tính là thiệt thòi!”

Viêm Vương: “......”

Sắc mặt của lão ta đã tối tăm tới cực điểm, làn da mặt vốn cố gắng bảo dưỡng chẳng biết lúc nào đã chồi ra mấy cái mụn.

Cơ Cơ túc như rơi xuống hầm băng, hắn vốn đã xác định chết rồi, hiện tại ham muốn sống lại trỗi dậy hơn bao giờ hết.

Hắn nhanh chóng nhìn về phía Viêm Vương: “Phụ vương, phụ vương, chúng ta đem chuyện hôm nay công bố cho mọi người, ta căn bản không cần cõng cái tội danh lớn như vậy, Doanh Vô Kỵ hắn…”

Viêm Vương hừ lạnh một tiếng, cắt ngang nói: “Đừng mất mặt!”

Nói xong, hắn không cho Cơ Túc cơ hội nói tiếp.

Hắn vung tay lên, trực tiếp hủy bỏ truyền tấn phù, công bố cho mọi người có ích lợi gì?

Hình phạt vốn chỉ có một mình Cơ Túc chịu.

Tuy nói bồi thường cho Doanh Vô Kỵ một mỏ kiềm, hiện tại ngẫm lại khó chịu như nuốt phải ruồi bọ, nhưng cũng tuyệt đối không phải công bố lý do cho mọi người.

Chẳng lẽ, nói cho thiên hạ biết, Viêm Vương ta sinh một đứa con ngu xuẩn như lợn sao?

Viêm Quốc không thể mất mặt như vậy!

“Phụ vương! Phụ vương!”

0.44597 sec| 2416.875 kb