Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ xì một tiếng, sơ thảo biến pháp các ngươi, ta ít nhất cũng tính là tác giả đầu tiên, lão già ngươi lại dám đùa giỡn với uy phong của tác giả thông tấn sao?

Triệu Kỵ cười cười: “Không sao! Vô Kỵ không phải người ngoài.

Vô Kỵ?

Không phải người ngoài?

La Yển sửng sốt một chút, sao lại gọi thân thiết như vậy? Sao lại không phải là người ngoài?

Ông ta có chút do dự: “Bệ hạ! Cái này…..”

Triệu Kỵ cười nói: ” Sắp tới Lê Càn liên hôn, Vô Kỵ nguyện làm phò mã Đại Lê ta còn mang theo mối làm ăn lớn đến, về sau chính là người một nhà!”

Lê Càn liên hôn?

Mối làm ăn lớn?

Ánh mắt La Yển sáng lên, đây chính là tin tức tốt!

Nói như vậy, thật sự là người một nhà.

Ông ta không khỏi liếc mắt nhìn Doanh Vô Kỵ một cái.

Bỗng nhiên, hắn lông mày dựng lên, theo bản năng mà nói: “Bệ hạ!”

“La tướng mời nói!”

Được Triệu Kỵ cho phép, La Yển ngược lại có chút do dự.

Miệng ông ta mấp máy, thậm chí bắt đầu gãi mái tóc hơi thưa thớt, có vẻ khá lo lắng.

Doanh Vô Kỵ không khỏi liếc ông ta một cái, không biết lão già này muốn làm cái gì đây.

Có liên quan gì đến Hoa Triều không?

Tuy nói lần này thẩm vấn công khai này, biểu hiện của La Yển khiến hắn có thêm chút hảo cảm, nhưng sự ghê tởm của hắn đối với La Yển thật không có biến mất bao nhiêu.

Nếu như lão ta dám đưa ra yêu cầu vô lý liên quan đến Hoa Triều, Doanh Vô Kỵ thật sự sẽ trở mặt tại chỗ.

Triệu Kỵ nhịn không được cười cười: “La tướng có việc gì cứ nói!”

La Yển hít sâu một hơi, lắp bắp nói: “Công tử Vô Kỵ nguyện thành phò mã Đại Lê ta, tự nhiên là chuyện tốt. Về tình về lý, công tử Vô Kỵ thân ở vị trí phò mã, ngoại trừ công chúa không thể có bất kỳ thê thiếp nào khác, nhưng lão thần cả gan thỉnh cầu bệ hạ….”.

Hắn nói đến nửa đoạn, lời có chút nói không nên lời, nhưng vẫn mạnh mẽ tuôn ra nửa đoạn sau: “Thỉnh cầu bệ hạ cho phép Hoa Triều gả cho Công tử Vô Kỵ làm thiếp!”

Triệu Kỵ: “.....”

Triệu Ninh: “.....”

Doanh Vô Kỵ: “.....”

Thành thật mà nói, hắn bị yêu cầu này làm cho bối rối.

Lão già này ngày hôm qua có chống lưng trong lúc thẩm vấn nhưng lúc trước làm chuyện ghê tởm cũng không ít, dùng không ít dùng thủ đoạn bức Hoa Triều rời khỏi mình.

Nhưng hiện tại, lại thỉnh cầu Triệu Kỵ cho phép Hoa Triều gả cho mình làm thiếp?

Hắn khẽ nhíu mày: “Tướng bang! Ông đây là đang có chủ ý âm hại gì?”

La Yển không nhìn Doanh Vô Kỵ, ngược lại sắc mặt bi thống nhìn Triệu Kỵ: “Bệ hạ hẳn là cũng rõ ràng, lão thần cả đời làm việc ít có thua thiệt với người, nhưng đối với mẹ con các nàng lại…... Ai!”

Hoa Triều đứa nhỏ này mệnh khổ, bởi vì nguyên nhân lão thần, lại để lại không ít bóng ma, có thể gặp được một người đàn ông không chán ghét quả thực rất khó.

Lão thần trước kia cảm thấy Công tử Vô Kỵ ăn bữa sáng không giữ bữa chiều, sợ rằng sẽ liên lụy con bé, cho nên dùng không ít thủ đoạn để chia tách.

Nhưng chưa từng nghĩ, Công tử Vô Kỵ lại nguyện vì Hoa Triều, chủ động dấn thân vào hiểm địa, thật sự khiến lão thần xấu hổ.

Hôm nay Công Tử Vô Kỵ đã thành người một nhà, chính là chuyện may mắn của hai nước Lê Càn, chỉ là nữ nhi của thần…

Lão thần biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng Hoa Triều là tiếc nuối duy nhất trong lòng lão thần, nếu con bé sống không hạnh phúc, lão thần e là đến dưới cửu tuyền cũng không thể an tâm !”

Những lời này nói đến vô cùng động tình, trong đôi mắt đục ngầu, thậm chí rơm rớm nước mắt.

Triệu Kỵ nghe được cũng là thần sắc có chút phức tạp, ông ta cùng La Yển quân thần nhiều năm, tự nhiên rõ ràng suy nghĩ trong lòng La Yển, mẹ con Hoa Triều, chỉ e là thứ duy nhất làm ông ta hổ thẹn.

Phò mã nạp thiếp, lại nói tiếp quả thật có tổn hại uy nhiêm vương thất, nhưng cũng không phải cái gì vấn đề lớn.

Huống chi những công chúa dưới gối mình, bản thân cũng không phải quan trọng như vậy, ủy khuất một chút cũng không có gì.

Mấu chốt là, chỉ cần đồng ý yêu cầu này, La Yển chủ trì biến pháp, hẳn là sẽ không còn điều gì phải lo lắng về sau.

Ông ta đang chuẩn bị gật đầu, đã thấy Doanh Vô Kỵ tiến lên một bước.

“La tướng không khỏi quá gấp gáp thay Hoa Triều quyết định?”

Doanh Vô Kỵ nhìn bộ dáng hơi còng lưng của La Yển, trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận: “La tướng có phải cảm thấy rất hiểu Hoa Triều, yêu cầu như vậy chính là vì hạnh phúc của nàng?”

La Yển há miệng, lại trầm mặc.

Dĩ nhiên hắn nghĩ như vậy.

Nhưng ông ta trước kia liền cho rằng mình rất hiểu Hoa Triều, nhưng mỗi lần đưa ra quyết định, đều sẽ đưa đến hiệu quả ngược lại.

Ông ta cắn răng: “Công tử Vô Kỵ chẳng lẽ không nghĩ như vậy?Ngươi liều mạng cứu Hoa Triều, nói vậy cũng là…”

Doanh Vô Kỵ cười lạnh một tiếng: “Đó là chuyện giữa ta và nàng!”

La Yển thở hổn hển: “Chẳng lẽ ngươi không muốn cưới nàng?”

Thần sắc Doanh Vô Kỵ càng ngày càng lạnh: “Ở trong mắt ông, đối tốt với nàng chính là nạp nàng làm thiếp sao? La Yển, ông lúc trước hứa hẹn nạp mẫu thân Hoa Triều làm thiếp, có phải cũng cảm giác, chính mình đã hy sinh rất lớn vì mẹ con các nàng?”

La Yển: “.....”

Doanh Vô Kỵ: “Vậy ta hỏi ông, khi ông nói muốn nạp bà ấy làm thiếp, thì bà ấy có phản ứng gì?”

La Yển: “.....”

“Phản ứng thế nào?”

“Thiếu chút nữa lấy kiếm đâm vào khí quản ta!”

Lúc ấy bởi vì chuyện mẹ con Hoa Triều, ông ta cùng chính thê cãi nhau rất dữ dội, vốn đã làm cho chính thê lui một bước, nhưng khi nói tin “Nạp thiếp” này cho mẫu thân Hoa Triều, lại nhận được cũng là sự lạnh nhạt.

“Ông căn bản không biết chữ ‘thiếp’ này đối với Hoa Triều mà nói có ý như thế nào đâu!”

Doanh Vô Kỵ ngực có chút buồn bực, đừng nói làm thiếp, Hoa Triều thậm chí ngay cả làm thê cũng không thể làm.

2.55056 sec| 2416.016 kb