Người dịch: PrimeK Tohabong
Viêm Vương lúc này mới nhìn về phía Triệu Kỵ: “Triệu lão huynh! Chuyện này ta cũng không muốn giải thích, gia môn bất hạnh, nhi tử hỗn hào của ta vì địa vị không từ thủ đoạn, không liên quan đến vương thất. Hắn giẫm chân lên đất đai Lê quốc, cứ dựa theo luật pháp Lê quốc mà phán, các ngươi nên phế thì phế nên giết thì giết, ta sẽ không có dị nghị gì.
Triệu Kỵ thản nhiên cười: “Dựa theo Lê Luật, tự nhiên là nên giết! Bất quá nếu là hữu bang công tử, cứ như vậy giết cũng không phải rất đẹp mắt. Nếu không như vậy, người trẻ tuổi bị hại của Càn quốc kia cũng tới, không bằng các ngươi cùng hắn van cầu tình, nếu hắn nguyện ý hòa giải, phế bỏ kinh mạch đan điền đày đến biên cương, cũng không phải không thể!”
Nói xong, liền cười cười nhìn về phía Doanh Vô Kỵ.
Doanh Vô Kỵ chép miệng, để người bị hại quyết định sinh tử của người bị tình nghi, phương thức xử lý này có thể nói tương đối mềm dẻo.
Viêm Vương nheo mắt, không phản đối: “Như thế cũng tốt!”
Nhưng Cơ Túc không muốn.
Hắn vốn là một bộ muốn chết, rõ ràng là xác định là sẽ chết, nhưng nghe được muốn giao cho Doanh Vô Kỵ xử trí, nhất thời gào lên như gà bị cắt tiết, âm thanh vô cùng thê lương.
“Muốn giết thì giết!”
“Giao cho Doanh Vô Kỵ làm gì?”
Phế bỏ kinh mạch rồi đày đến biên cương thì khác gì ban cho cái chết, thà rằng trực tiếp giết ta đi, cần gì phải làm nhục ta?”
Sắc mặt Viêm Vương âm trầm: “Câm miệng!”
Cơ Túc nghiến chặt răng, hung hăng hừ một tiếng.
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Vị tiểu lão đệ này, ngươi e là không rõ thế cục! ngươi đã nói, phế bỏ kinh mạch rồi đày ra biên cương cũng không khác so với ban cho cái chết vậy ban chết chẳng phải là lựa dễ dàng nhất của ngươi sao?Ngươi nghĩ gì mà khôn thế?”
Cơ Túc: “......”
Doanh Vô Kỵ nhìn về phía Viêm Vương, khẽ cười nói: “Viêm Vương bệ hạ, công tử quý quốc tuy không phải chủ mưu, nhưng cũng là người tự tay hại ta. Sinh tử của hắn giao cho luật pháp hai nước Lê Viêm, ta không muốn đưa ra bất cứ ý kiến gì. Nhưng nếu ta là người bị hại, vậy ta đưa ra một ít yêu cầu cũng không quá đáng chứ?”
Viêm Vương gật đầu: “Ngươi nói đi!”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Núi Tiểu Trọng giáp ranh hai nước Càn Viêm có một mỏ kiềm, ta rất có hứng thú với nó, đưa nó cho ta được không?”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt một chút.
Núi Tiểu Trọng bên kia đích xác có một mỏ kiềm, hơn nữa là mỏ kiềm lớn nhất thiên hạ.
Doanh Vô Kỵ cần mỏ kiềm làm gì?
Dù sao thiên hạ này khoáng kiềm cũng không ít, chủ yếu là dùng cho quân sự, ngoại trừ dùng trong chế tác thuộc da, tuyệt đại đa số sản nghiệp đều không có nhu cầu cao đối với kiềm, cho nên cơ bản mỗi quốc gia đều không thiếu kiềm.
Vậy hắn muốn làm gì?
Viêm Vương chỉ thoáng suy tư một hồi: “Có thể cho ngươi! Đợi lát nữa ta sẽ liên lạc Càn Vương, đem quặng kiềm vạch cho Càn quốc.
Nếu là đỉnh núi khác, hắn nhất định sẽ suy tư, dù sao biên giới hai nước, một ngọn núi rất có thể sẽ ảnh hưởng chiến cuộc, nhưng núi Núi Tiểu Trọng thì giống như đồ vật bỏ đi, cho dù đánh nhau, hai nước cũng lười nhìn.
Doanh Vô Kỵ lại lắc đầu: “Không phải vạch cho Càn quốc, mà là sang tên cho riêng ta!”
Viêm Vương: “......”
Mẹ kiếp!
Con tin của các nước xa xôi, trực tiếp vứt bỏ quốc gia mưu tư lợi.
Con đường của người Càn Quốc đều hoang dã như vậy sao?
Hắn có ý ám chỉ nói: “Ngươi xác định?”
“Chắc chắn!”
“Còn yêu cầu gì khác không?”
“Phía Tây núi Tiểu Trọng có một mảnh núi thấp, có thể thông qua đó xuyên qua biên giới Càn quốc tiến vào Lê quốc, làm phiền Viêm quốc đem con đường này mở rộng một chút!”
“Không thành vấn đề!”
Viêm Vương nhíu mày, lại trọng điểm hỏi một lần: “Cho nên, ngươi chỉ cần mỏ kiềm Núi Tiểu Trọng đúng không?”
Doanh Vô Kỵ gật đầu: “Đúng! Cơ Túc xử trí như thế nào, liền giao cho hai vị bệ hạ!”
Triệu Kỵ tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng hiện tại rõ ràng không phải hỏi những thứ đó vào thời điểm này, liền nhàn nhạt cười: “Nếu người bị hại đều không thèm để ý, vậy Cơ Túc là chết hay ở, Cơ lão huynh ngươi xem…”
Ánh mắt Viêm Vương nhìn về phía Cơ Túc có chút phức tạp: “Đã như vậy, vậy phế bỏ tu vi trục xuất trở về đi! Đến lúc đó chắc chắn sẽ giáng chức hắn làm thứ dân, đày đến biên…..”.
“Khoan đã!”
Cơ Túc đột nhiên nổi điên, hắn quay lại nhìn Doanh Vô Kỵ: “Doanh Vô Kỵ! Lần này ta thua nhưng tuyệt đối không phải thua ngươi, lần này ta và ngươi đều gánh tội trên lưng, nếu là đổi chỗ, ta cũng tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như thế. Hết thảy xét đến cùng, chính là Viêm Quốc chúng ta không đủ mạnh!Ngươi có thể bình an vô sự, đơn giản là bởi vì Càn Quốc các ngươi vừa đánh thắng một trận, nếu là không có Càn Quốc làm chỗ dựa, ngươi cho rằng ngươi sẽ toàn thân trở ra?”
Hắn hai mắt đỏ bừng, trừng mắt muốn nứt, giống như là một dã thú phát điên.
Doanh Vô Kỵ cười nhạo một tiếng: “Nước yếu không có ngoại giao, ngươi đang nói mẹ ngươi à?”
Giọng hắn sang sảng làm cho màng nhĩ của mấy người ở đây đều chấn động, sau đó cả đám đều im lặng.
Nước yếu không có ngoại giao.
Những lời này thật là con mẹ nó sâu sắc!
Môi Cơ Túc giật giật, thần sắc đã phức tạp tới cực điểm.
Doanh Vô Kỵ cười nhạo một tiếng: “Hơn nữa, ngươi thật sự cho rằng ngươi không thua ta?”
Vẻ mặt Cơ Túc có chút dữ tợn: “Ngươi có ý gì?”
Doanh Vô Kỵ quay đầu hỏi: “Lê Vương bệ hạ, trong thiên điện này không có người ngoài chứ?”
“Không có!”
Triệu Kỵ hứng thú nhìn hắn, không biết hắn muốn làm chuyện gì.
Doanh Vô Kỵ có chút không hài lòng: “Nếu không hay là gọi vào một ít cung nữ thái giám vào đi!”
Bốp bốp!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo