Người dịch: PrimeK Tohabong

Hắn nheo mắt: “Cho nên chuyện này cuối cùng sẽ tính toán xử lý như thế nào?”

Triệu Ninh nhìn Doanh Vô Kỵ, sắc mặt có chút do dự: “Ngày hôm qua ta… Thái tử điện hạ chúng ta cùng bệ hạ thương nghị, kết quả không tiếp tục truy cứu Ngụy gia Hàn gia nữa, Doanh huynh …”

Đây là lo lắng Doanh Vô Kỵ trách nàng.

Doanh Vô Kỵ cười cười, tỏ vẻ không thèm để ý: “Ngụy Đằng cùng Hàn Hưu đều đã chết, cho dù bắt các ngươi tiếp tục truy cứu, thì có thể truy cứu như thế nào?”

Triệu Ninh: “......”

Ở Trước mặt Doanh huynh, nàng cảm giác người làm huynh đệ như mình rất mất mặt.

Doanh Vô Kỵ nheo mắt: “Bất quá bằng vào thủ đoạn của bệ hạ các ngươi, hẳn là cũng có thể kiếm được không ít chỗ tốt?”

Triệu Ninh cười đáp: “Sự tình lần này huyên náo quá lớn, Ngụy Đằng làm rối tung quan hệ giữa Ngụy gia cùng tướng phủ, Hàn Hưu làm cho tất cả quý tộc đều cảm thấy bất an, bệ hạ sẽ ở trước mặt quần thần đề xuất, con cháu quý tộc nếu muốn nhậm chức quan chức trọng yếu, nhất định phải trải qua thẩm hạch của triều đình, bằng không tất có hại cho thế gian!”

“Tuyệt vời!”

Doanh Vô Kỵ có chút cảm thán, nếu như thật sự làm được, trên bề mặt chưa chắc sẽ cắt giảm được danh ngạch quan chức quý tộc.

Nhưng ngươi muốn nhậm chức, phải xem sắc mặt triều đình, vô hình trong lúc đó quyền uy triều đình trực tiếp tăng lên một đoạn.

Hai nhà Ngụy Hàn dưới sự dẫn dắt của Triệu Khế trực tiếp đụng vào họng súng Lê Vương, nơi đầu sóng ngọn gió, tự nhiên sẽ không ra mặt phản đối.

Mấy thế gia khác e rằng cũng không qua được Lê Vương.

Trong sóng này hoàng gia Lê quốc kiếm bộn!

Không đúng!

Là bố vợ mình kiếm bộn!

Doanh Vô Kỵ cười hỏi ra một vấn đề khác: “Vậy con chó Cơ Túc này đâu?”

Mẹ kiếp!

Nghĩ đến con chó này, Doanh Vô Kỵ liền đặc biệt tức giận.

Từ ngành giấy đến Thư cục, lại từ Thư cục đến vụ án lớn lần này, đều không thể thiếu bóng dáng của người anh em này.

Còn có Ngô Đan huynh đệ tốt của mình, cũng bị hắn chơi một vố.

Tuy nói đứng trên lập trường con tin của Viêm Quốc, chuyện hắn làm không tính là sai.

Nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình Doanh Vô Kỵ muốn giết chết hắn.

Triệu Ninh không khỏi mỉm cười: “Dù sao cũng là con tin của nước khác, cho dù tuyên án cũng phải thông báo với Viêm quốc một tiếng mới được. Bất quá ngươi yên tâm, địa vị của hắn ở Viêm quốc vốn đã không cao, Viêm quốc bên kia không có khả năng bảo vệ hắn. Cho dù có thể miễn trừ tội chết, kết cục tốt nhất cũng là phế bỏ đan điền kinh mạch, đưa đến biên cương làm nô lệ!”

“Như thế rất tốt!”

Doanh Vô Kỵ lúc này mới gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã đến cửa hoàng cung, liền song song nhảy xuống xe ngựa, chạy tới điện Trọng Lê.

Lúc này, triều hội vừa mới kết thúc không bao lâu, những đại thần kia từng người đều mặt ỉu xìu như cha chết mẹ chết.

Doanh Vô Kỵ trong lòng đại khái đã nắm chắc, Lê Vương lần này triều hội, hẳn là toàn thắng.

Nhìn thấy hai người đi tới, thái giám Điện Trọng Lê vội vàng nghênh đón.

“Điện… Triệu Lăng đô úy, công tử Vô Kỵ! bệ hạ nói hai vị sau khi đến trực tiếp đến thiên điện!”

Lão thái giám rụt cổ, không dám nhìn Triệu Ninh.

“Điện?”

Doanh Vô Kỵ nhịn không được cười cười, lão thái giám này là muốn nói công chúa điện hạ hả, hẳn là tiền lương cả tháng này bị phạt không còn một xu. Hắn cũng không nghĩ nhiều, liền cùng Triệu Ninh tiến vào thiên điện.

Vừa mới vào cửa, hắn liền thấy được một lão soái ca trung niên ngồi ở địa vị cao phía trên.

Dáng người cao lớn, sắc mặt yên lặng, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng chính là làm cho người ta nhịn không được sinh ra một loại cảm giác sùng bái.

Triệu Kỵ!

Doanh Vô Kỵ trong ấn tượng chính mình đã gặp qua ông ta, bất quá không có quá nhiều giao lưu, dù sao lúc ấy chính mình chỉ là một con tin vô giá trị.

Trước khi hai người tiến vào thiên điện, trong điện ngoại trừ Triệu Kỵ còn có một người.

Người này không phải ai khác, chính là con tin Cơ Túc của Viêm quốc.

Giờ phút này Cơ Túc mặc một bộ cẩm bào, thoạt nhìn cùng trang phục quý công tử bình thường cũng không có gì bất đồng, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, sớm đã mất đi khí thế hăng hái ngày xưa.

Trong điện tương đối yên tĩnh, hai người đều không nói gì, hoặc là nói… hai người đang nói chuyện với một người khác trong hư ảnh.

Đúng vậy!

Một tấm truyền tin phù đang lơ lửng giữa không trung hơi phát sáng.

Người bên trong hư ảnh, Doanh Vô Kỵ chưa từng thấy qua, bất quá hình dạng thoạt nhìn có sáu phần tương tự Cơ Túc, nếu như sở liệu không sai, hẳn là Viêm Vương.

Cơ Túc không nói lời nào.

Viêm Vương cũng không nói lời nào.

Triệu Kỵ cứ như vậy ngồi ở trên địa vị cao, một bộ biểu tình xem kịch, nhìn thấy Triệu Ninh cùng Doanh Vô Kỵ đến, còn vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ cùng nhau đến xem.

Rất lâu, rất lâu.

Cơ Túc nhịn không được nói chuyện: “Muốn mắng thì mắng đi, nghẹn rất khó chịu!

“Ngươi thật đúng là…”

Viêm Vương âm thanh mang theo vị chửi đổng, nhưng chỉ nói được bốn chữ liền dừng lại: “Quên đi! không nói, ngươi tuy rằng thủ đoạn vừa ngu xuẩn vừa ác liệt, nhưng cũng coi như vì Viêm quốc, ta nghe nói ngươi tu luyện Cửu Viêm tuyệt mạch?”

Ừ.

“Luyện thành công chưa?”

“Thành thì thành, bất quá bị một con đàn bà Lý gia trộm đi ba thành bổn nguyên chân khí, đến quần cộc đều không còn, cùng lắm chỉ có thể đến tam phẩm linh thai.”

Cũng tốt! Phế bỏ không đau lòng.

“……”

Cơ Túc không thể cãi lại, đứng tại chỗ không nói lời nào, có chút hậm hực.

0.45530 sec| 2417.148 kb