“Hoa Triều tỷ!”
Doanh Vô Kỵ lại kêu một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không gọi được nàng.
Đêm đó vẫn là đêm đó, nhưng dường như trống rỗng rất nhiều.
Hắn đứng lặng ngoài cửa thật lâu, lúc này mới chậm rãi trở lại trong thư phòng, muốn viết thêm chút gì đó, nhưng làm thế nào cũng không có tâm tình.
Trước khi nói những lời này, hắn không biết mình làm như vậy có đúng hay không, chỉ cảm thấy mình nên làm như vậy.
Đợi đến Hoa Triều đáp lại về sau, hắn hiểu được, chính mình làm như vậy đại khái là đúng.
Bởi vì cho dù là vừa rồi, phản ứng đầu tiên của Hoa Triều cũng là: Ngàn vạn lần không nên bội tình bạc nghĩa.
Thế gian đại tranh, chỉ có cường giả chân chính mới có tư cách làm con hạc nhàn du.
Nếu mình chọn Hoa Triều tỷ vừa không cho Hoa Triều thứ mình muốn, thậm chí kích phát ma chủng trong lòng nàng.
Nhưng tại sao làm một việc đúng mà trái tim vẫn đau như vậy?
……
Mấy ngày kế tiếp, Thư cục Thượng Mặc hết thảy vẫn như cũ.
Người phát thanh viên hệ mặn đã được phái đến bên cạnh Thiết Ngưu, dường như mỗi canh giờ đều cống hiến một kỹ năng cho Doanh Vô Kỵ.
Hoa Triều mỗi ngày ban ngày đều ở gánh hát, mang theo nhạc công tập luyện, buổi tối mới có thể quay về Thư cục xem sổ sách, thời điểm gặp Doanh Vô Kỵ hết thảy như thường, thậm chí đối với Doanh Vô Kỵ càng tốt, chỉ là loại tốt này, càng giống như là tỷ tỷ đối với đệ đệ.
Ngô Đan mỗi ngày đều đến Thư cục một chuyến, bày cho Doanh Vô Kỵ một chút phát minh mới của hắn, người này từ khi bị thương tình, cả người giống như đều thoát thai hoán cốt, mỗi ngày đều là say mê phát minh không thể tự thoát ra được.
Kỳ thật Doanh Vô Kỵ cũng muốn cùng hắn tham khảo một chút phát minh sáng tạo, nhưng trong khoảng thời gian này thật sự không có tâm tình gì.
Một mặt là di chứng sau khi Hoa Triều thẳng thắn, mỗi ngày đều cảm giác như đã đánh mất thứ gì đó.
Mặt khác…
Lê quốc vương thất bên kia chậm chạp không có tin tức.
Bách gia thịnh hội cách văn hội chỉ 12 ngày. Cách lần gặp Triệu Lăng lần trước đã 5 ngày rồi.
Chính mình hạ cọc sản nghiệp sản phẩm đều chuẩn bị tốt, liền chờ Bách gia thịnh hội chính thức bắt đầu thì ngày đó sẽ quảng cáo, kết quả Lê quốc vương thất bên kia không có tin.
Đùa tớ à?
Sẽ không đổi ý chứ?
Doanh Vô Kỵ có chút hoảng, từ trên lý thuyết mà nói, Lê Quốc vương thất không có lý do thay đổi, bởi vì giá trị của mình đối với bọn họ rất lớn. Không chỉ là giá trị thương mại mà còn là giá trị quân sự.
Tuy rằng không biết “Đại tranh chi thế” trong miệng Hàn Quyện khi nào sẽ đến, nhưng có một điểm có thể xác định, chỉ cần đại tranh chi thế vừa đến, với tình hình Lê quốc hiện tại, nhất định sẽ lâm vào nội loạn.
Hai nhà Ngụy Hàn này thể sánh ngang với chư hầu quốc trung đẳng.
Đến lúc đó Lê quốc vương thất, đồng minh tốt nhất chính là Càn quốc.
Cho nên đã như vậy rồi, vì sao còn không phái người tới thương lượng hôn sự?
Ta mẹ nó Thương Ấn đều đã cầm rồi, vạn nhất đến cuối cùng hôn sự không thành, chẳng phải là làm cho ta rất xấu hổ?
“Vô Kỵ, ngươi làm sao vậy?”
Hoa Triều về nhà, thấy Doanh Vô Kỵ đang đi qua đi lại ở hậu viện, không khỏi có chút tò mò, mấy ngày nay nàng sinh hoạt như cũ, giống như cũng không vì hôn sự của Doanh Vô Kỵ mà bị ảnh hưởng.
Doanh Vô Kỵ lắc đầu: “Không có gì, đợi lát nữa đệ phải ra ngoài một chuyến. Đúng rồi Hoa Triều tỷ, bùa hộ mệnh kia tỷ mỗi ngày đều mang theo chứ?
Hắn nói bùa hộ mệnh, chính là mua giá cắt cổ từ Khương Thái Uyên trước lúc Văn Hội.
Một tấm giữ lại phòng thân, một tấm khác liền cho Hoa Triều, dù sao nàng không chút tu vi, bên người lại chỉ có nha hoàn Tiểu Liễu, mặc dù hẳn là sẽ không gặp phải tình huống gì, nhưng vẫn là mua một cái cho an tâm.
Dù sao với thực lực Khương Thái Uyên, hắn vẽ phù cũng không phải bình thường cường hãn.
Hoa Triều nhịn không được cười cười: “Yên tâm đi, mỗi ngày đều mang theo, đệ cũng vậy, bên trong Giáng Thành này, ai sẽ hại một ca nữ như ta chứ?”
“Vậy thì tốt rồi!”
Doanh Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, hướng nàng khoát tay áo: “Đệ đi ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa không cần phần cơm đệ!”
“Ừm!”
Hoa Triều không dời ánh mắt nhìn hắn rời đi Thư cục.
……
Trong một góc bí ẩn cách không xa vương cung,l.
Ẩn thân thuộc 72 thuật Địa sát.
Bắt đầu!
Thêm một Thổ Hành Thuật Hoàng cấp rác rưởi nhặt từ trên người Triệu Khế.
Bắt đầu!
Khí tức trên người Doanh Vô Kỵ thu liễm, trốn vào trong thổ địa.
Mẹ kiếp!
Ông mày thật sự chờ không được!
Triệu Lăng được lắm. Ông mày bây giờ sẽ đi tìm ngươi.
Không phải Doanh Vô Kỵ nôn nóng, mà bực cái thái độ của Triệu Lăng, có lý nào mà khiến chồng tương lai chờ tận 5 ngày?
Huống hồ vụ làm ăn lớn này, cực kỳ chú ý đến tính hiệu quả thời gian, nếu bỏ qua sự kiện Bách gia thịnh hội lần này, hiệu quả nhất định sẽ giảm mạnh.
Chờ không nổi!
Hơn nữa đêm hôm đó, Doanh Vô Kỵ đã cảnh cáo nàng: Ngươi nếu khiến ta chờ nóng nảy, ta liền tìm ngươi đi!
Vốn Doanh Vô Kỵ dự định trực tiếp tìm tới cửa, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng mấy ngày không gặp mình, chắc là có một chút nội tình, nếu chính mình trực tiếp tới cửa ép hỏi, chỉ sợ ngay cả mặt cũng không thấy được.
Nếu đã như vậy, chẳng bằng lén lút lẻn vào, trực tiếp hỏi rõ nguyên do.
Về phần vị trí, cũng không phải đặc biệt khó khăn.
Hắn hiện tại đã cơ bản xác định, vợ tương lai của mình, nhất định là tỷ tỷ hoặc muội muội song sinh với Thái tử Triệu Ninh, bởi vì diện mạo ban đầu của nàng quá giống Vương hậu Lệ quốc, hơn nữa ngọc bội của Điện Tình Giáng…
Tất cả con cái của vương hậu đều ở trong điện Tình Giáng.
Chính mình có thuật ẩn hình loại đại sát khí này, lẻn vào vương cung vụng trộm gặp vài người cũng không thành vấn đề chứ?
Dù sao loại pháp thuật này, còn qua mắt được Binh Nhân Cảnh như Thập Tam gia.
Quả nhiên…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo