Người dịch: PrimeK Tohabong
Bất quá trải qua một ngày như vậy, tinh thần của hắn có chút phấn khởi. Lúc đi ngang qua thư phòng, hắn theo bản năng nhìn vào bên trong.
Vừa vặn không có chuyện gì, trước tiên viết ít chuyện cho Thiết Ngưu ca đáng thương?
Doanh Vô Kỵ xoa xoa tay, rất có loại cảm giác nóng lòng muốn thử, dù sao tới nơi này lâu như vậy, mỗi ngày đều bận rộn làm sự nghiệp, cũng nên làm tý màu sắc văn chương để giảm bớt một chút cảm xúc hỏng bét gần đây.
Nói làm là làm.
Hắn lúc này thắp sáng đèn dầu, chuẩn bị bút giấy nghiên mực, bắt đầu viết về người cha lưu manh ăn người cùng bà mẹ kế Lâm Thanh ác độc.
Thật đúng là có chút cảm giác.
Thiết Ngưu chắc chắn sẽ thích.
Bất tri bất giác, một canh giờ đã trôi qua.
Đang lúc Doanh Vô Kỵ viết tập trung, tiếng bước chân bỗng nhiên truyền đến.
“Vô Kỵ?”
A!
Doanh Vô Kỵ hoảng sợ, vội vàng muốn đem trang giấy trên bàn giấu đi, kết quả vừa rồi bày có chút lộn xộn, không cẩn thận liền đánh rơi trên mặt đất.
“Ta giúp đệ nhặt!”
Hoa Triều nhanh chóng chạy tới.
Doanh Vô Kỵ vội vàng xua tay: “Không cần không cần…”
Đáng tiếc loại ngăn cản này có chút bất lực.
Hoa Triều đã nhặt lên một xấp, ôn hòa trách cứ: “Đệ ở bên ngoài bận rộn chính sự một ngày rồi, trở về thì phải ngủ đi!
Nàng trong lúc lơ đãng liếc nội dung trên trang giấy, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng.
Theo bản năng nhìn Doanh Vô Kỵ một cái, lại nhanh chóng dời ánh mắt sang nơi khác, ấp úng nói: “Cái này, cái này, loại kịch bản này ta cũng không có cách nào diễn”.
Doanh Vô Kỵ ong cả đầu: “A, đây không phải viết cho tỷ!”
“Cái đó viết cho ai?”
“Thiết Ngưu!”
“Thiết Ngưu là ai?”
“Cái này…”
Doanh Vô Kỵ có chút nhức đầu, cảm thấy nếu không giải thích, thanh danh một đời của mình sẽ không còn, liền chỉ có thể đơn giản rõ ràng tóm tắt lại chuyện hôm nay.
Sau khi nói xong, hắn sợ Hoa Triều không tin, còn lấy Thương Ấn từ trong ngực ra làm chứng cớ: “Tỷ xem, đệ thật sự chỉ là vì chuẩn bị hình cụ”
Hoa Triều nhìn về phía hắn ánh mắt tràn ngập cổ quái: “Cho nên vì tra tấn một tên không có địa vị, đệ lại viết ra cái loại văn chương về phụ vương của mình và quý phi?”
“Đúng!”
Doanh Vô Kỵ đương nhiên gật gật đầu: “Bằng không đệ thật không hả được giận!”
Hoa Triều khuôn mặt hồng hồng, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Thôi vậy! đệ vui vẻ là tốt rồi. Những người này làm quả thật quá đáng, đệ nói người kể chuyện kia có phải là Thúy Liễu ở Di Hồng Các không? Nàng hôm nay còn tới tìm ta, nói muốn gia nhập chúng ta gánh hát, nếu như cần đến nàng thì ta đi liên hệ cho, dù sao đệ đưa kịch bản cho nàng ta kể chuyện thì cũng ảnh hưởng đến thanh danh của đệ.”
“Được!”
Doanh Vô Kỵ gật đầu, tuy rằng giải thích thông suốt, nhưng thanh danh một đời của mình hình như không còn.
Hoa Triều cười cười: “Hiện tại đệ có Thương Ấn, về sau địa vị ở Càn Lê hai nước cũng có thể ổn định, thật tốt!”
Nàng tự đáy lòng cảm thấy cao hứng cho Doanh Vô Kỵ.
Nhưng trong lòng lại không khỏi có chút mất mát, kỳ thật trong lòng nàng cũng từng ảo tưởng, nếu Doanh Vô Kỵ bên này vẫn không khởi sắc, hai người có thể cùng nhau khởi hành đi Chu Nhạc phủ làm quan, dựa vào tài hoa Doanh Vô Kỵ, cho dù không lấy được thực quyền, cũng có thể sống tốt ở Chu Vương Kỳ.
Nhưng lại nghĩ nghĩ, như vậy không khỏi quá ích kỷ.
Huống chi Hàn gia tiểu đạo sĩ tiên đoán qua, đại tranh lập tức sẽ đến, có thể là vài năm, có thể là mấy chục năm, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đến. Hắn là một người không cam lòng giao vận mệnh cho người khác, để hắn chọn như vậy, đối với hắn không khỏi quá tàn nhẫn.
Doanh Vô Kỵ nhìn nàng tâm tình có chút sa sút, liền cười an ủi nói: “Yên tâm đi Hoa Triều tỷ, đệ buôn bán tinh thông, qua vài năm sẽ vững gót chân ở Lê quốc. Nếu về sau ở Đại Chu không được, tỷ cũng có thể trở về nương tựa đệ!”
“Ừm!”
Hoa Triều dịu dàng cười, nhẹ nhàng đấm đấm bả vai Doanh Vô Kỵ: “Thời gian cũng không còn sớm, đệ mau ngủ đi!”
Dứt lời, liền quay đầu chuẩn bị rời đi.
“Hoa Triều tỷ, chờ đã!”
Doanh Vô Kỵ bỗng nhiên gọi nàng lại.
Hoa Triều về phía quay đầu, nhìn về phía hắn trong ánh mắt mang theo một tia chờ mong.
Doanh Vô Kỵ bỗng nhiên cảm giác có chút đau lòng, miễn cưỡng cười cười: “Vừa rồi không phải tỷ hỏi, vì sao bọn họ bỗng nhiên nguyện ý giao cho đệ Thương Ấn sao?”
Hoa Triều gật đầu: “Ừ!”
Doanh Vô Kỵ hít sâu một hơi, lúc cổ họng phát âm, cảm giác giống như có từng cây gai thật nhỏ đâm vào: “Đệ có thể sắp thành thân”.
“Cái gì?”
Hoa Triều trong lòng run lên, ánh mắt cũng tan rã một chút: “Sao đột nhiên như vậy?”
Doanh Vô Kỵ theo bản năng né đi ánh mắt của nàng: “Xem như liên hôn chính trị, Càn quốc Lê quốc quá loạn, không như vậy, đệ căn bản không giữ được hết thảy như hiện tại.”
Hắn bỗng nhiên rất hâm mộ những tên cặn bã kia, tại sao có thể lừa hết cô gái này đến cô gái khác mà không đau lòng.
Nhưng hắn lại không thể học những tên badboy, bởi vì đau lòng sẽ không biến mất, chỉ có thể từ trên người này chuyển đến người khác.
Hoa Triều giật mình thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, nàng mím môi, cứng rắn từ trên mặt nặn ra một nụ cười: “Rất tốt!”
“Nói chung là không ghét đúng không?”
Doanh Vô Kỵ nghĩ đến vị hảo huynh đệ nữ cải trang nam kia, nàng có dã tâm nhưng tính cách cũng không tệ, hai người ở cùng một chỗ, cho dù không có đặc biệt yêu đối phương, cuộc sống hẳn là cũng sẽ không tệ.
Nhưng…...
Hắn nhìn về phía Hoa Triều.
Hoa Triều cũng đang nhìn hắn, vẻ mặt lại thoải mái hơn rất nhiều, cười hỏi: “Ta hẳn là người bên ngoài hai nhà Càn Lê vương thất, đầu tiên biết chuyện này đúng không?”
Giọng nói Doanh Vô Kỵ có chút chua xót: “Uh!”
Hoa Triều gật gật đầu: “Vậy đệ cần phải đối tốt với công chúa người ta, ngàn vạn lần không nên bội tình bạc nghĩa, tổn thương đến người ta, đến lúc đó thành hôn, tỷ tỷ cho đệ bao một bao lì xì lớn. Ta đi ngủ đây!”
Nói xong, liền bước nhanh rời khỏi thư phòng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo