Người dịch: PrimeK Tohabong

Âm thanh Tuân Chí Doãn càng đắc ý: “Nếu ngươi có thể nhận mệnh, cần cù chăm chỉ làm việc cho Đại Càn, bệ hạ vẫn rất vui lòng đón ngươi về hưởng thụ niềm vui gia đình. Đáng tiếc ngươi dã tâm không chết, lại mưu toan cùng công tử Vô Khuyết tranh giành vị trí thái tử, một khi nội bộ đấu đá tất là tai họa lớn. Chỉ e rằng ngươi lặng lẽ biến mất mới không phụ lòng mẫu quốc!”

Thối lắm!

Doanh Vô Kỵ cảm giác phảng phất có một ngọn lửa chạy tán loạn trong lòng mình, hắn rất rõ ràng, cỗ cảm xúc này cũng không phải bắt nguồn từ chính mình, chỉ e là do người điều khiển ảo cảnh làm.

Bất quá cái này cũng làm cho trạng thái của hắn bộc phát nhập diễn, chỉ vào hai người chửi ầm lên: “Có cái rắm!! phụ vương không thể có ý định giết ta! đều là đám loạn thần tặc tử các ngươi bịa ra phá hư đạo tâm của ta…”

Hắn chỉ cảm thấy bả vai đau nhức, nghiễm nhiên đã bị một mũi tên xuyên thủng.

Loại cảm giác đau đớn này tương đối chân thật, thậm chí có thể sờ đến máu dính trên vai.

Công Tôn Lệ cũng từ trong ngực móc ra một quyển Đại Càn Luật, trên bìa ba chữ to nghiễm nhiên toát ra kim quang: “Mời công tử chịu chết, giam cầm, lôi phạt!”

Lồng giam màu vàng nhanh chóng ngưng tụ, mà bầu trời đêm sáng sủa trống rỗng sinh ra một đám mây đen, nổi lên lôi điện khiếp người.

Doanh Vô Kỵ khuôn mặt hoảng hốt, nhanh chóng rút đoản kiếm ra, bổ tới lồng giam.

Một chiêu băng chi chân giải, không phá vỡ băng.

Âm thanh Công Tôn Lệ nghiêm nghị: “Công tử, đây là cấm chế của Pháp gia, ngươi không phá được đâu”!

Doanh Vô Kỵ: “......”

Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng người thi triển ảo thuật đã thâm nhập vào sứ quán, hiện tại xem ra phỏng chừng chỉ là từ mặt ngoài suy đoán một ít chuyện đã xảy ra trong sứ quán, bằng không không có khả năng không biết mình có thể phá giam cầm.

Mà lúc này, lôi phạt đã bổ xuống.

Ngay lúc lôi điện muốn bổ xuống người Doanh Vô Kỵ, một đạo bóng đen đột nhiên thoát ra, chắn ở trước người Doanh Vô Kỵ.

Người tới mặc phi ngư phục, cứng rắn đỡ một chiêu lôi pháp, nhưng vẫn lù lù bất động, xoay người nói: “Công tử Vô Kỵ, ta là cận vệ Lê Vương, những người này ta giúp ngươi ngăn trở, ngươi mau… Ai?

Chỉ thấy Doanh Vô Kỵ nhanh chân chạy như điên, một chút cũng không có lưu luyến.

Người mặc đồ đen Càn Quốc đều nóng nảy: “Mau đuổi theo, mau đuổi theo!”

Cận vệ Lê vương tức giận nói: “Này! tặc tử các ngươi, đừng hòng giá họa cho Đại Lê chúng ta!”

Một mình hắn thề phải bảo vệ Doanh Vô Kỵ chạy trốn, nhưng người Càn Quốc phái ra mấy cao thủ quấn lấy hắn, những người còn lại đều đuổi theo Doanh Vô Kỵ.

Doanh Vô Kỵ rất nhanh bị đám người kia đuổi kịp và vây lấy, cũng may những người này thực lực không mạnh, cũng không có đủ khả năng trong chốc lát tất sát hắn. Nhưng dù vậy, Doanh Vô Kỵ cũng bị dính không ít đao kiếm, toàn thân máu tươi đầm đìa.

“Công tử, mời chịu chết!”

Sát khí lạnh lẽo làm cho Doanh Vô Kỵ toát mồ hôi lạnh, xoay người nhìn, một thanh trường đao bổ về phái trán mình, nghiễm nhiên đã không thể tránh kịp.

Trong ranh giới sinh tử, một âm thanh quen thuộc vang lên.

“Công tử!”

Tiểu nha đầu Bạch Chỉ không biết từ đâu chui ra, dám xuất kiếm giúp hắn đỡ một đao này, sau đó gắt gao che trước người hắn.

Doanh Vô Kỵ kinh hãi: “Em không phải bế quan sao? Làm sao có thể…...”

Bạch Chỉ mím môi: “Không biết tại sao, vừa rồi bỗng nhiên cảm giác công tử gặp nguy hiểm, liền tới cứu công tử, công tử em ngăn bọn chúng lại, công tử chạy mau!”

Uh!

Doanh Vô Kỵ lần nữa chạy trốn, lần này phần lớn người áo đen bị Bạch Chỉ giữ lại, chỉ có một số ít có thể tiếp tục đuổi theo.

Lần này Doanh Vô Kỵ tung hoành, giết toàn bộ những tên truy đuổi hắn, nhưng hắn đã hao hết chân khí, chỉ có thể chạy trốn xuống dưới một cái cầu, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, hắn mở mắt ra, phát hiện Bạch Chỉ đang dựa vào vai mình, người đầy vết thương.

Tiểu nha đầu thấy hắn tỉnh lại, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo một tia vui sướng: “Công tử, công tử rốt cục tỉnh rồi, khụ khụ khụ…”

Nàng che miệng, ho ra một ngụm máu đen lớn.

Doanh Vô Kỵ cả kinh nói: “Em trúng độc?”

Bạch Chỉ cười thảm một tiếng: “E là đã không được, em thật sự, thật sự không muốn rời khỏi công tử.

“Em đừng nhúc nhích, ta cho em…...

Công tử nghe em nói!

Bạch Chỉ ngắt lời hắn, ôn hòa yếu ớt nói: “Em lần này chỉ sợ không cứu được nữa, trước khi chết công tử ngươi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của em hay không?”

Doanh Vô Kỵ vội vàng nói: “Nguyện vọng gì?’

Ánh mắt Bạch Chỉ có chút né tránh: “Em hầu hạ công tử nhiều năm, nhưng công tử vẫn không làm gì em, có thể hay không, có thể hay không…”

Doanh Vô Kỵ nhìn thang cảm xúc trên trán nàng: “Cho nên Lý Thải Đàm, ngươi vì lừa gạt súng của ta, nên đã bày ra màn kịnh lớn như vậy?”

Nữ tử trước mắt nghẹn một cái, dung mạo cũng biến đổi thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Lý Thải Đàm vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa hoang mang: “Ngươi là như thế nào nhìn thấu ảo cảnh của ta?”

~~~~~~

Cầu vẫn là cái cầu kia.

Nhưng vết thương trên người Doanh Vô Kỵ đã biến mất không thấy nữa, cái loại cảm giác lửa giận tràn đầy trong lồng ngực này cũng đã sớm không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lý Thải Đàm kinh nghi bất định nhìn Doanh Vô Kỵ: “Ngươi làm sao biết là ta?

Doanh Vô Kỵ đứng lên, xì một tiếng: “Ngửi ra, một cỗ mùi nhà xí!”

Lý Thải Đàm: “???”

Cảm xúc lại tăng vọt, bất quá lần này chỉ tăng không tới 80, cũng rất nhanh rơi xuống.

Doanh Vô Kỵ tò mò nhìn nàng ta một cái, người này chính mình chơi đùa như vậy, hết lần này tới lần khác lại cực kỳ để ý người khác gọi nàng là nhà xí, đây không phải là kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết sao? Cũng kỳ quái…...

0.48176 sec| 2406.5 kb