Nhìn vào đôi mắt đỏ như máu và sự điên cuồng của ông ta, như muốn lao đến chỗ Phương Thốn.

Nhưng không biết vừa rồi có phải là đã bị thương chỗ nào không, ông ta chỉ làm bộ, sau đó lộ ra thần sắc cực kỳ cảnh giác, đột nhiên quay đầu giống như bỏ chạy trốn vào sâu trong cốc, giẫm đạp lên những tảng đá ven đường đi, dẫn đến việc sỏi đá rơi xuống chặn lại lối đi phía sau.

“Thật là rắc rối...”

Phương Thốn vung tay áo, xua đi khói bụi, hắn bất lực nói: “Không cách nào nói chuyện mà...”

Nghĩ đến bộ dạng cảnh giác của Thần Sơn trưởng lão khi chạy trốn, đặc biệt là trong sự cảnh giác đó, có nỗi sợ hãi sâu sắc nào đó, Phương Thốn đứng đó một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu, quyết định trước tiên tốt nhất là không quấy rầy ông ta, mà chậm rãi suy nghĩ về ý được tiết lộ trong lời nói của ông ta, chậm rãi xoay người ra khỏi sơn cốc, trong lòng đã tính toán xong thời gian, hôm nay là mùng chín, tức là cũng có thể nói, còn sáu ngày nữa mới đến rằm…

“Ma nữ...”

“Cửu Thiên Thần Ma Vũ...”

Nghĩ đến từ mấu chốt trong lời nói của vị Thần Sơn trưởng lão, Phương Thốn mơ hồ bừng tỉnh, giống như đã nhìn thấy những chữ này ở đâu đó ...

Quyển m Dương Đại Ngục Kinh?

...

...

“Ai da, ra rồi ra rồi kìa...”

“Ở đâu ở đâu?"

“Là leo ra ngoài, hay là chạy ra ngoài thế?”

“…”

Vừa mới đi đến chỗ góc ngoài của sơn cốc, Phương Thốn đã có thể nghe thấy một trận ồn ào huyên náo bên ngoài. Một hàng đầu người đã nhấp nhô lên sau sườn đồi, mà xa hơn chút nữa, trên những cái cây, sau những tảng đá, giữa những bụi táo tàu, và thậm chí chôn mình trong đất hay ẩn mình dưới suối, toàn là những đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía bản thân, có không ít đôi mắt lập tức trợn tròn, còn có một vài đôi mắt khác đã bị dòng suối hắt nước vào.

“Cứ thế mà đi ra ngoài sao?”

“Trời ạ, ngài ấy đã làm gì với Thần Sơn trưởng lão vậy?”

“...”

Phương Thốn khẽ cau mày và ánh mắt liếc nhìn xung quanh một lượt.

Trước đây còn nghĩ rằng đám Thủ Sơn Tông đệ tử bây giờ rất có quy củ, làm sao lúc này lại lộn xộn như thế rồi?

“Các ngươi đang làm cái gì thế, đã luyện công chưa? Đã nghiên cứu kinh lễ chưa? Đã hoàn thành công đức nên làm hôm nay chưa?”

Ở bên khác từ trên cao liền vang lên tiếng quát trong trẻo, cả người Tiểu Hồ Ly mặc váy trắng khoanh tay đứng trên tảng đá, lớn tiếng khiển trách.

Bên cạnh nàng ta, Dạ Anh ngồi xổm, nhe răng nghiến lợi với đám đệ tử này.

“Là... Thanh Linh chấp sự...”

Vừa nghe thấy giọng nói của Tiểu Hồ Ly, cả đám đệ tử ở đây đều cúi gục đầu xuống.

Về phần vị Tiểu Hồ Ly này đã luôn đi theo Phương trưởng lão trước giờ, trong Thủ Sơn Tông từ trên xuống dưới không có một ai dám thất lễ, những lão đệ tử trước đó biết Tiểu Hồ Ly này không dễ chọc, mà bây giờ đám đệ tử mới vào, cũng càng không dám gây chuyện. Mặc dù Tiểu Hồ Ly không có thân phận trong Thủ Sơn Tông, nhưng các đệ tử đều dựa theo thân phận của Phương Thốn mà trong tiềm thức đều coi nàng ta thành chấp sự.

Mà Tiểu Hồ Ly hiển nhiên cũng rất thích danh phận này, việc này khiến nàng ta có rất nhiều động lực trong việc giám sát việc luyện tập và học tập của các đệ tử.

Nhưng cũng không phải là không có người không phục, lần này trong số đệ tử mới nhập môn có xuất thân thế gia, từ trong đáy lòng bọn họ không để loại yêu này vào trong mắt, bọn họ âm thầm lẩm bẩm vài câu không hay nhưng cũng không biết làm thế nào lại bị Dạ Anh nghe được, sau đó tối hôm qua, Tiểu Hồ Ly dẫn theo Dạ Anh, xông vào khu vực động phủ nghỉ ngơi của bọn họ, gõ cửa động phủ của từng người một, sau đó để Dạ Anh đi vào và đánh bọn họ một trận.

Chỉ một lần đó thôi, bây giờ là toàn bộ các đệ tử của Thủ Sơn Tông trên dưới, đối với Tiểu Hồ Ly còn tôn trọng hơn cả Phương Thốn.

Nhìn thấy tất cả đệ tử đều cúi đầu nhanh chóng chạy đi, ở giữa còn có hai vị Thanh Tùng Hàn Thạch trưởng lão đi theo, Phương Thốn không khỏi bật cười, gọi hai vị trưởng lão quay lại, nói: “Các ngươi theo ta đến Ngọc Tú Phong một chuyến, ta có chút chuyện muốn nói…”

Hai vị trưởng lão đều vội vã gầm lên giải thích, vô tội nói: “Không phải chỉ có mỗi bọn ta nhìn lén đâu, còn những đệ tử kia thì không quản sao?”

“...”

Phương Thốn cảm thấy có chút bất lực, đành phải nói: “Không phải vì mấy chuyện đó, các ngươi cứ đến đó trước đi.”

Dùng ánh mắt khích lệ Tiểu Hồ Ly tiếp tục thực hiện vai trò “chấp sự” của mình, giám sát việc luyện tập tu hành của bọn họ, Phương Thốn thì dẫn hai vị trưởng lão trở lại bên trong điện, bên cạnh không có người để hầu hạ, vừa hay trà nước gì cũng miễn đi, hắn trực tiếp nói với hai vị trưởng lão về nghi ngờ của mình: “Năm đó Yêu Đình xâm phạm phương bắc, Thủ Sơn Tông trên dưới trước đó đều đi ngăn chặn, các trưởng lão đời đầu tiên đều đã chết hết, chỉ có Thần Sơn trưởng lão mang một bức họa quay về....”

Hắn khẽ cau mày nói: “Rốt cuộc trước đây là xảy ra chuyện gì?”

Hai vị trưởng lão nghe vậy, thì thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng đó không phải là chuyện mà họ đang lo lắng.

“Hoá ra là ngươi muốn hỏi những việc này sao...”

Hàn Thạch trưởng lão cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trừng phạt bọn ta bằng môn quy cơ chứ ...”

“...”

Phương Thốn bất lực nghĩ, nếu ta muốn phạt các ngươi bằng môn quy, chỉ sợ rằng khi các ngươi đang thu lễ thì đã bị ta trục xuất ra khỏi môn tường rồi.

“Chuyện năm đó...”

Hai vị trưởng lão có vẻ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc: “Thực sự chuyện này đã liên luỵ tới rất nhiều người, hầu như những người liên quan đều đã chết. Chỉ có duy nhất hai người còn sống, một người thì bị điên đang sống ở sau núi, người còn lại thì phản bội lại Tông môn, không những phản bội Tông môn, thậm chí cả Tàng Kinh Điện của Thủ Sơn Tông bọn ta cũng bị thiêu rụi. Điều đó đồng nghĩa rằng tất cả bí mật của những người thời đó đều đã biến thành tro tàn. Thật đáng tiếc, kể từ sau đó không một ai biết chuyện gì đã xảy ra với những người ở thế hệ đó…”

Phương Thốn lắng nghe, trong lòng hơi chùng xuống, nghĩ thầm, nghe ngóng chuyện lúc trước khó như vậy sao?

“Thật may còn có hai bọn ta!”

Thanh Tùng trưởng lão cười nói.

Phương Thốn liếc nhìn họ, tay thấy hơi ngứa ngáy.

Mặc dù bản thân khi nói chuyện rất thích úp mở, nhưng khi người khác nói chuyện lấp lửng, úp mở với mình, hắn lại cảm thấy rất khó chịu.

 

0.11952 sec| 2415.336 kb