Snow không biết mình bị Xà Cơ ôm bao lâu, tại trong ngực Xà Cơ thì cậu bé cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp, còn ngửi được một mùi hương thoang thoảng làm người ta mê say, hai gò má của cậu trở nên hồng hồng, lúc này thì cậu cũng có vẻ biết tại sao anh cả của mình lại thích mặc đồ nữ rồi...
...
Hóa ra mọi chuyện là như thế này nha!
Anh cả không hổ là anh cả, quả nhiên vẫn quá thông minh!
"Snow cũng rất thích chị, chị cũng rất xinh đẹp..."
Snow giang hai tay ra ôm lấy Xà Cơ, ánh mắt thì lại rất gian xảo, nữ trang vạn tuế! Giới tính cái gì cứ đi chết đi!
Thế là lúc đầu chỉ có một mình Xà Cơ dạo phố tại thành Freya thì hôm nay lại có thêm một đứa bé, mà "cô bé" Snow được Xà Cơ nắm tay này thì thỉnh thoảng lại nở một nụ cười kỳ lạ không phù hợp với tuổi tác của nó.
...
Tâm trạng của Snow hôm nay rất tốt, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu bé gặp gỡ được tình yêu từ khi lên tiểu học tới giờ, mà đối tượng vẫn là một chị gái xinh đẹp, hiền lành và dịu dàng nữa chứ! Đây chính là một đối tượng lý tưởng để lấy làm vợ trong tiêu chuẩn của cậu bé nha.
Snow cầm chặt tay của Xà Cơ, cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay thì cậu bé cảm thấy rất thoải mái, sắc mặt lại đỏ bừng lên, người ngoài nhìn thấy thì càng giống một bé gái đáng yêu.
Thế nhưng Snow không vui vẻ được bao lâu thì tâm trạng của cậu bé liền thay đổi, bởi vì tình địch của cậu bé xuất hiện.
...
Snow tức giận tới trừng mắt, nhìn chằm chằm vào cái tên tình địch đột nhiên xuất hiện này.
Người mới xuất hiện này cũng không tính là xấu, thế nhưng chắc chắn vẫn không đẹp bằng anh cả cậu, khuôn mặt tính là trung bình khá đi.
Quần áo cũng coi là được, thế nhưng vẫn không có khí chất bằng anh cả cậu, tại sao chị Xà Cơ vừa nhìn thấy người này đã lao vào lồng ngực của anh ta chứ?
Snow thật sự không thấy người trước mắt có chỗ nào tốt cả...
...
Ngay sau đó, Snow thấy Tiêu Phàm mua một cái đồ chơi rất xấu xí ở trên quầy hàng ven đường, lại tặng luôn cho Xà Cơ, vậy mà vẻ mặt của Xà Cơ lại là thích thú và hạnh phúc nữa chứ.
Snow nhìn chằm chằm vào con thú nhồi bông hình rắn trong tay Xà Cơ, càng nhìn càng không thấy có chỗ nào dễ thương cả.
Đúng lúc này, tình địch của Snow nói: "Chào em, Snow, anh là Mệnh Phàm, em cũng có thể gọi anh là Phàm ca, rất vui được làm quen với em."
Nghe được lời giới thiệu khá thân thiết này thì Snow suy đoán, chẳng lẽ người này là kẻ khốn nạn chuyên dựa vào lời đường mật lừa gạt phụ nữ trẻ tuổi trong lời đồn?
Nếu không thì tại sao chỉ bằng một con rắn đồ chơi đã làm chị Xà Cơ vui mừng như vậy chứ?
Đúng! Chị Xà Cơ hiền lành chắc chắn là bị người này dùng lời đường mật lừa gạt rồi!
Sau khi "hiểu rõ mọi chuyện" thì Snow cảm thấy càng cảm thấy kém cỏi, không nghĩ tới mình lại gặp phải trường hợp xui xẻo nhất của một nam sinh tiểu học.
Chuyện xui xẻo nhất của một nam sinh tiểu học là cái gì?
Ngươi đã học tiểu học sao? Tại sao cả cái này cũng không biết?
Nam sinh tiểu học xem ra, chuyện xui xẻo nhất chính là bị những lão già hai mươi, ba mươi tuổi cướp bạn gái của mình nha!
Tình cảm bị ngăn trở làm tâm trạng của Snow không vui, thế nhưng cậu bé không từ bỏ, bởi vì cậu là "Tinh Thần Đồng Đế" Snow.
Mặc dù Snow mặc nữ trang, thế nhưng cũng là một đàn anh tại trường tiểu học, mà ở trong game, cậu cũng cảm thấy tương lai của mình cũng sẽ trở thành một đàn anh tại công hội Tinh Thần, cho nên cậu làm sao có thể thua một tên cặn bã chỉ biết dùng lời đường mật đâu?
Cho nên, đợi Xà Cơ quay người sang chỗ khác thì Snow ra tay luôn, nhầm, phải nói là ra chân!
Bởi vì trong tiểu học, đánh thắng kẻ khác tức là mình đã chiến thắng, thế giới của bọn nó còn không phức tạp như người lớn...
...
Tiêu Phàm thấy Xà Cơ vừa quay người khỏi thì vẻ mặt đáng yêu của cô bé có tên Snow này lại biến mất, trở lại thành vẻ mặt hung ác, chân phải của cô bé đạp tới, điểm rơi là phía dưới của mình!
Liêu âm thối quá ác độc, không ngờ cô bé Snow này nhỏ tuổi mà lại hung tàn như vậy!
Thế nhưng mà thân thủ của Tiêu Phàm bây giờ đã tiến bộ rất lớn, làm sao có thể bị cô bé này đánh lén chứ?
Chỉ thấy tay phải của Tiêu Phàm duỗi ra, đỡ lấy cú đá của Snow rồi cầm chặt bắp chân được quần tất bọc lại của bé gái, cũng giơ cao nó lên.
Theo chân phải bị nâng lên thì chiếc váy của bé cũng bị nhấc lên theo, cũng may hôm nay Snow mặc một chiếc quần đùi ngắn đáng yêu, nếu không thì cảnh đẹp dưới váy tác giả cũng không biết nên miêu tả như thế nào...
Kể cả là quần đùi, Snow bị Tiêu Phàm nhấc chân cao như vậy thì cũng cảm thấy xấu hổ, thế là cậu bé hét lớn: "Buông tay ra! Anh tóm lấy chân tôi làm cái gì?"
Bởi vì tức giận nên giọng nói của Snow trở lại bình thường, mặc dù giọng nói của bé trai và bé gái khi còn nhỏ đều gần giống nhau, thế nhưng nếu nghe một cách cẩn thận thì vẫn có thể phân biệt ra được sự khác nhau.
Sau khi nghe được tiếng kêu của Snow thì Tiêu Phàm bỏ chân của cậu bé xuống, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ, liếc mắt từ trên xuống dưới cậu bé một lần nữa, sau khi quan sát cẩn thận thì hắn nói tiếp bằng một giọng khó tin: "Snow, em... em là nam?"
Snow không để ý tới Tiêu Phàm, cậu bé bóp bóp chân phải của mình, hình như là bị giơ lên quá cao nên cảm thấy khó chịu, sau khi xoa bóp một lúc mới ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Phàm: "Ông đây vẫn là nam!"
Sau khi nói xong thì lại giơ nắm đấm lên, đấm thẳng tới người Tiêu Phàm!
Snow cũng rất tự tin với một đấm này của mình, bởi vì lúc trước có một đứa lớp sáu trêu cậu là bê đê thì đã bị cậu dùng một đấm này đánh ngã, dù sao đàn anh của trường tiểu học cũng không phải là chém gió.
Thế nhưng tình huống bây giờ lại gây cho cậu một sự ngạc nhiên rất lớn, nắm đấm của cậu lại không thể đấm tới tên tình địch trước mắt này...
...
Tiêu Phàm vươn tay phải của mình ra, ấn lên trán của cậu bé, mặc cho Snow đấm đá, dù sao cậu bé cũng không với tới mình.
Snow? Nam?
Vừa được Snow xác nhận thì hai từ này vẫn luôn luẩn quẩn quanh đầu Tiêu Phàm, cứ như vậy thì cũng đã giải thích được tại sao khi Tiêu Phàm nhìn thấy Snow thì lại cảm thấy một cảm giác mâu thuẫn quen thuộc.
Có lẽ bởi vì lúc trước đã thấy qua loại yêu nghiệt như Tuyết Dạ nên khi Tiêu Phàm thấy Snow thừa nhận mình là nam thì lại khá bình tĩnh, hắn quan sát lại cậu bé kỹ hơn, khi quan sát khuôn mặt cậu bé thì hắn lại cảm thấy quen thuộc.
"Em tên là Snow sao? Có phải là em trai của Tuyết Dạ không?"
Khi Snow nghe được tên ID của anh cả mình trong trò chơi từ Tiêu Phàm thì hơi kinh ngạc, cũng không đấm đá nữa: "Tại sao anh lại biết anh trai tôi?"
Khi nhận được câu trả lời của Snow thì vẻ mặt của Tiêu Phàm không ngạc nhiên chút nào.
Tiêu Phàm nhìn khuôn mặt đáng yêu của Snow thì hơi oán thầm, mẹ của Tuyết Dạ đúng là nghiệp chướng nặng nề nha, chỉ vì một đứa con gái mà chế tạo ra nhiều yêu nghiệt tới vậy, theo hình dáng khuôn mặt của cậu bé này thì tương lai nó chắc chắn sẽ trở thành tai họa nhân gian không kém gì Tuyết Dạ cả.
Tuyết Dạ thấy sau khi mình hỏi xong thì Tiêu Phàm lại đang suy nghĩ cái gì đó.
Thấy Tiêu Dạ không để ý tới mình thì cậu bé cảm thấy hơi tức giận, sau đó ánh mắt của cậu chuyển tới cánh tay đang để ở trán của mình, nở một nụ cười gian xảo...
...
"A!"
Xà Cơ đang vui vẻ bước đi thì đột ngột nghe được một tiếng hét thảm ở đằng sau.
Cô nghi ngờ quay người lại, thấy Tiêu Phàm che tay phải của mình, tức giận nhìn Snow đang cau mày ở dưới đất.
Cô hơi ngẩn người, hai người này vừa mới làm cái gì ở sau lưng mình vậy...
Tiêu Phàm rất tức giận, hắn cũng không biết khi nào mà mình lại chọc giận đứa nhóc này, ngay từ lúc mới gặp mặt mà nó đã trợn mắt lên nhìn mình rồi, sau đó lại còn động tay động chân nữa chứ.
Thậm chí nó còn thừa dịp mình không chú ý mà cắn vào tay của mình, đã thế còn cắn mạnh nữa chứ! Nhìn dấu răng còn đang thấm chút máu thì biết, Tiêu Phàm đã bị cắn đau như nào!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo