Thấy cánh tay xanh tím mập mạo nhưu thể phát mốc của Hào Đại Bàn chỉ về phía người Mệnh Phàm, mở miệng kêu lên: “Ra tay đi, Lick King Mệnh Phàm!”
Sau đó cậu ta nháy mắt ra hiệu, mặt mày hớn hở, mỡ trên mặt nhảy lên giống như co lại, rất sinh động.
Reginald không hiểu Hào Đại Bàn muốn ra hiệu cho Tiểu Phàm làm gì, nhưng cậu ra đang làm gì thì anh ta hiểu.
Diễn, thật biết diễn trò!
Lại thấy nữ sinh Tiểu Miêu phía sau hắn đang khóc rất ưu thương, mà đám đàn ông hèn mọn bên đội địch đứng nơi xa đnag xem đến say sưa.
Trong nháy mắt, Reginald liền hiểu ra, trên chiến trường này, trừ anh ta ra, những người khác đều đang chơi đùa, không mảy may có một chút chiến ý nào.
Lúc này, thật ra vẫn có một người lẳng lặng làm tròn chức trách của mình, cậu ta tên là Tiểu Bình, là một Shaman, cùng trong đội với Reginald. Tuy nhiên cái đám người ngu ngốc quá mức nổi bật, sự tồn tại của Tiểu Bình trở nên không đáng kể, tự nhiên bị Reginald quên mất.
Vốn dĩ Reginald đang hừng hực chiến ý lại bị một đám thành viên ngu ngốc dội cho một gáo nước lạnh, ý chí chiến đấu đều bị dập tắt, cuối cùng cũng không nhóm lên được, chỉ còn lại sự bực bội khôn cùng...
"Con mẹ nó đừng làm ầm lên nữa!"
Reginald gào lên, miệng há lớn, Thái Thập Tam đứng trước mặt anh ta vội bịt lỗ tai lại, kinh ngạc nhìn miệng anh ta, nhìn đôi mắt còn đang run lên của anh ta thì cảm thấy khá thú vị.
Trước đây Reginald từng hát đủ loại quân ca như "Giọng quân ta lanh lảnh, bước chân trật tự..." lúc còn ở trong quân đội, tiếng gầm này của anh ta ngược lại lột tả toàn bộ khí thế bao nhiêu năm hát quân ca của anh ta, khí thế vô cùng lớn, cứ thế khiến sự chú ý của đám người "sung sướng", vui vẻ vô cùng kia tập trung lại trên người anh ta...
Vệ Thần có thể xem như là chiến hữu lâu năm của anh ta, vô cùng hiểu tính cách của anh ta. Tuy không hiểu vì sao Reginald lại tức giận tới muốn phun lửa như vậy nhưng hắn ta cũng hiểu lúc này không nên tự tìm đường chết mà đi chọc vào cái tên này.
Bạch Diện Thư Sinh bị tiếng gầm đột nhiên tới này của Reginald làm cho hết hồn, nhìn thấy đối thủ của mình là Vệ Thần không hiểu sao đột nhiên đứng lại không động đậy thì cũng đứng lại theo.
Lúc này người vui nhất chính là Hào Đại Bàn, cậu còn đang không biết nên ứng xử thế nào trong tình huống lúc này, không ngờ tiếng gầm này của Reginald lại hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, thế là cậu ta lại thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn của mình, cũng không cần lo lắng hình tượng của mình trước mặt Tiểu Miêu bị giảm xuống.
Đương nhiên cậu cũng không biết từ lâu hình tượng của cậu trong lòng Tiểu Miêu vốn cũng đã chẳng đáng nói tới rồi. Hơn nữa, lúc này Tiểu Miêu cũng hoàn toàn không để cái tên Hào Đại Bàn này trong lòng, cô ta còn đang lau nước mắt sửa lại hình ảnh của mình.
Không nhân lúc này mà sửa soạn lại gương mặt bị nước mắt làm nhòe đi này thì lát nữa sao có thể ra ngoài gặp người được.
Mà lúc này ánh mắt Quân Sư Xấu Bụng nhìn Reginald tỏ ra hơi khó chịu, vốn gã còn đang xem kịch vui, kết quả không biết ai dẫm trúng đuôi con vượn này mà anh ta gầm lớn một tiếng như vậy làm ồn tới gã.
Tiêu Phàm cảm thấy rất kỳ lạ, không phải vừa rồi con vượn này còn bận rộn đang đấu đá với Thái Thập Tam sao? Sao lại có thời gian mà gầm lên thế này rồi.
...
Sau khi Reginald gầm lên một tiếng thì thở hổn hển, thấy mọi người đều dừng hết mọi việc quay lại nhìn anh ta.
Anh ta vội điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng kiềm chế cảm giác phiền chán trong lòng, nhìn thoáng qua tất cả mọi người nói nghiêm túc: "Tôi cảm thấy chúng ta không thể cứ đánh nhau loạn xì ngầu như bây giờ được, lần này mọi người đều đi làm nhiệm vụ, hai phái chúng ta nên cử một người ra mặt quyết đấu một trận phân thắng bại, bên thua tự rời khỏi nhiệm vụ lần này, thế nào? Hơn nữa, Chiến Binh chúng ta và Long Hổ Bang các người đều công hội của trận doanh Thú Nhân, hai bên kết oán vì chuyện lần này cũng không phải chuyện gì tốt cả, chúng ta dùng phương thức 1vs1 quyết đinh thắng bại đi."
Reginald bình thản nói những lời này. Anh ta nói ra cách này cũng bởi vì anh ta nhìn ra Hào Đại Bàn không đánh lại Tiêu Phàm, hơn nữa phía bên anh ta còn phải chú ý nữ phóng viên Tiểu Miêu kia. Nếu trong lúc cô ta đnag theo dõi trận chiến mà bị giết chết, vậy chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn. Hơn nữa, không biết kẻ có chiến lực vô cùng đáng tin phía bên hắn là Vệ Thần có phải "gặp được tri kỷ ngàn năm" không mà tình trạng trở nên vô cùng buồn cười, giống như cùng một nhà với cái tên Bạch Diện Thư Sinh đậu bỉ kia vậy.
Vì vậy quả thật Reginald không thể nhìn tiếp tình hình này nữa, anh ta quyết định sẽ để một người ra sân giải quyết vấn đề.
Nhưng anh ta lại đột nhiên cảm thấy khó xử, không biết nên nói về nguyên nhân của yêu cầu này như thế nào? Còn nữa, không biết Long Hổ Bang luôn lưu manh này không biết có im lặng nghe theo sự sắp xếp của anh ta không?
"Sao thế? Chỉ mới như vậy đã sợ rồi? Nhận ra đánh hội đồng thì không đánh lại bọn này rồi sao?" Giọng nói chế giễu của Quân Sư Xấu Bụng vang lên, ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn đám người Chiến Binh kia.
Nhìn dáng vẻ vô lại kia của Quân Sư Xấu Bụng thì sao Vệ Thần chịu nhịn được: "Ai nói bọn này không đánh lại các người, cái tên công tử bột vốn đang đánh với tôi đó quá yếu, tôi cứ đưa lưng về phía hắn mà hắn cũng không đánh lại được, nếu tôi đánh trực diện, hắn chết là cái chắc!"
"Mày nói ai là công tử bột hả! Ai nói tao không đánh lại mày! Tao chỉ muốn đường đường chính chính đánh bại mày, mà mày cứ đưa lưng về phía tao, đương nhiên tao đây không thèm chấp!" Bạch Diện Thư Sinh nghe mấy lời của Vệ Thần thì lập tức đứng ra cãi lại.
"Được rồi được rồi được rồi, tao xem như thành viên hai công hội chúng ta không phân được cao thấp, nhưng mà viện trợ từ bên ngoài của bọn tao mạnh hơn của bọn mày nhiều!"
Vừa nói, Quân Sư Xấu Bụng vừa đi tới bên cạnh Tiêu Phàm.
Gã cầm pháp trượng gõ nhẹ vào ngực Tiêu Phàm rồi lại gõ thêm một cái vào bụng hắn, cuối cùng gõ vào chân hắn, tới lúc gân xanh trên trán Tiêu Phàm sắp nhảy ra ngoài thì Quân Sư Xấu Bụng mới nhìn về phía đám người Chiến Binh kia, gã vô cùng đắc ý nói: "Trợ giúp từ bên ngoài của bọn này chính là người đã đạt hạng nhất trong giải đấu PK biểu diễn "Tân Sinh", đánh bại "Truy Phong Giả" Tịch Dương vô cùng mạnh mẽ, nhân vật vừa nổi lên của trò chơi - "Lick King" Mệnh Phàm, người được mệnh danh là mạng trời! Một kẻ có mạng là của trời, sức mạnh của trời, bình thường cũng đều là người đàn ông của trời!"
Tuy Quân Sư Xấu Bụng đang khen ngợi Tiêu Phàm, thậm chí còn nhắc tới cái danh hiệu quán quân của Tiêu Phàm trong giải đấu PK biểu diễn "Tân Sinh" nhưng Tiêu Phàm hoàn toàn không cười nổi.
Hắn cảm thấy mình giống như là một mặt hàng trong triển lãm được Quân Sư Xấu Bụng bày ra, sau đó còn dùng giọng điệu vừa chua vừa thối vừa đáng ghét lại giống như đang chế giễu giới thiệu hắn với mọi người, hơn nữa cái tên Quân Sư Xấu Bụng vô cùng vô sỉ này còn cho hắn thêm một cái danh hiệu mới nữa, mạng trời!
Trời ơi! Mạng trời là cái quái gì chứ! Các người có thể dừng lại được không! Sao chuyện này chưa giải quyết xong lại thêm một chuyện phiền phức nữa chạy tới vậy!
Trong lòng đang thầm gào thét của Tiêu Phàm lại hoàn toàn khác với dáng vẻ muốn cho Quân Sư Xấu Bụng kia một trận. Đám người Chiến Binh càng nghe những lời của Quân Sư Xấu Bụng thì sắc mặt càng trở nên khó coi, vì tuy danh tiếng của Tiêu Phàm chưa thể so sánh với bọn họ, nhưng biểu hiện của hắn trong giải đấu PK biểu diễn "Tân Sinh" thì mọi người vẫn nhớ rõ.
Thái Thập Tam đứng bên cạnh nghe những lời giới thiệu của Quân Sư Xấu Bụng thì càng thêm sùng bái Tiêu Phàm, thậm chí cô còn cảm thấy tự hào, cô cảm thấy khen Tiêu Phàm thì cô cũng vui giống như mình đang được khen vậy.
Quân Sư Xấu Bụng nhìn phản ứng của đám người bên kia thì cảm thấy rất hài lòng, hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mà viện trợ từ bên ngoài của Chiến Binh các người là ai?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo