Đúng là chuyện này thật sự dễ dàng gợi lên lòng tò mò của người khác. Cũng vì nó, Hổ Nữu mới không ngại nguy hiểm xâm nhập vào địa bàn của quân địch...
"Mạn Mạn, tôi muốn hỏi cô một chuyện. Rôt cuộc anh cô và Phàm ca đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ lại trở mặt với nhau như vậy?" Hổ Nữu thấy trên sàn đấu, Tịch Dương lại lôi chuyện của Tiểu Thúy ra thì cũng thuận thế hỏi Tây Qua Mạn Mạn luôn về mục đích cô viếng thăm địa bàn của bọn họ lần này.
Bởi vì chuyện liên quan tới Tiểu Thúy này, dù Hổ Nữu có hỏi như thế nào thì Tiêu Phàm vẫn giữ kín như bưng, khiến cô càng tò mò hơn. Hổ Nữu thấy hắn càng giấu thì cô càng tò mò, vì vậy bèn nhân dịp giải đấu PK biểu diễn "Tân Sinh" này diễn ra mà tự tìm hiểu.
"Hả? Phàm ca không nói chuyện của Tiểu Thúy cho cô sao?" Tây Qua Mạn Mạn nghi ngờ nhìn Hổ Nữu.
"Tôi có hỏi hắn, nhưng hắn cứ giữ kín như bưng, không tiết lộ nửa câu. Cô không biết cái tên này quái đản thế nào đâu."
"Chuyện này cũng không thể trách Phàm ca được, chắc là Phàm ca cũng cảm thấy khó xử trong chuyện này." Tây Qua Mạn Mạn làm ra vẻ hiểu rất rõ Tiêu Phàm.
"Cô không ghét Tiểu Thúy sao? Không phải cô ta là người anh Tịch Dương của cô thích sao?" Hổ Nữu nhìn dáng vẻ vô cùng bình thản của Tây Qua Mạn Mạn khi nhắc tới chuyện Tiểu Thúy thì cảm thấy rất kinh ngạc.
"Mặc dù anh Tịch Dương rất thích nó, nhưng tôi cũng không ghét nó, vì nó không thể tạo ra mối đe dọa nào với tôi." Tây Qua Mạn Mạn trả lời vô cùng thoải mái, ra vẻ "tất cả đều nằm trong tính toán của tôi".
Hổ Nữu thấy vậy thì thầm nói trong lòng: Đúng vậy, người chết thì sao có thể tranh giành đàn ông với cô được, nhưng vẻ mặt lúc này của cô cũng quá tàn nhẫn rồi đấy, dù sao người ta cũng chết rồi.
"Vậy cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc hai người họ đã xảy ra chuyện gì không?" Hổ Nữu quả thật rất tò mò, cũng không muốn chờ thêm nữa, mặc dù dáng vẻ bên ngoài vẫn rất thoải mái nói chuyện với Tây Qua Mạn Mạn, nhưng trong lòng đã rất sốt ruột, hận không thể nghiêm hình bức cung Tây Qua Mạn Mạn để cô ta nói hết mọi chuyện ra.
"Oh, cô chờ một lát, tôi vào xã khu của tôi tìm tấm hình của Tiểu Thúy, tìm được rồi sẽ đưa cho cô xem."
"Hả? Còn có hình nữa sao?" Hổ Nữu vô cùng kinh ngạc, nhưng mà trong lòng lại vô cùng hưng phấn, rốt cuộc cô cũng có thể nhìn thấy người yêu của đại soái ca Tịch Dương rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào rồi. Lúc này, ngọn lửa bát quái trong lòng cô đã cháy hừng hực.
"Có, bởi vì khi đó anh Tịch Dương rất vui vẻ nên đã chụp rất nhiều hình của Tiểu Thúy, còn tặng cho chúng tôi nữa, tôi vẫn giữ vài tấm."
Hổ Nữu nhìn dáng vẻ vô cùng chững chạc của Tịch Dương trên sàn đấu. Không nghĩ là vị đại soái ca Tịch Dương đang vô cùng nghiêm túc trên sàn đấu kia lại cũng có lúc bị phụ nữ làm cho thất điên bát đảo như vậy. Chậc chậc, đúng là không nên tin vào đám đàn ông này...
"Tìm được rồi, tôi gửi nó cho cô ngay đây. Cô chờ chút, tôi share hình sang cho cô."
"Ừ." Hổ Nữu trả lời rất bình tĩnh, cô nhìn dáng vẻ vô cùng bình thản, thoải mái của Tây Qua Mạn Mạn thì trong lòng đã sốt ruột tới bực mình, thầm giục cô ta nhanh chóng gửi cho mình đi!
Sau đó, cô lại vô cùng đắc ý nhìn về phía sàn đấu đang diễn ra trận so tài của Tiêu Phàm và Tịch Dương. Nói thầm trong lòng: He he, Phàm Tiểu Muội, chút chuyện nhỏ này mà cũng muốn giấu chị sao...
"Đây rồi, là nó, nó là Tiểu Thúy."
Tiếng nói của Tây Qua Mạn Mạn vang lên bên tai, trước mặt Hổ Nữu xuất hiện một tấm hình vô cùng rõ ràng. Hổ Nữu nghe lời nói của Tây Qua Mạn Mạn thì vô cùng vui vẻ nhìn tấm hình, sau đó gương mặt của cô trở nên đông cứng như tượng sáp...
"Cô có chắc mình không lấy nhầm hình không?" Hổ Nữu giả vờ mình tĩnh, cố gắng kiếm chế cảm xúc muốn bộc phát trong lòng.
"Không đâu." Tây Qua Mạn Mạn trả lời rất bình tĩnh, trong lòng cũng bình tĩnh giống như vậy, hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng buồn...
Khi Hổ Nữu nhìn thấy bức ảnh lơ lửng trước mặt Tây Qua Mạn Mạn, trong đầu hiện lên rất nhiều hồi ức liên quan đến Tiểu Thúy...
“Tôi thường nhớ đến sự nghịch ngợm của Tiểu Thúy, cái đáng yêu của Tiểu Thúy, sự dịu dàng của Tiểu Thúy. Trước kia, mỗi ngày cô ấy đều lịch sự chào hỏi với tôi, cổ vũ tôi, trò chuyện với tôi, an ủi tâm hồn đã bị cuộc sống làm mệt mỏi của tôi.”
...
“Hãy tin tôi, bọn họ đều là kẻ ngớ ngẩn, nếu cô biết chân tướng của chuyện đó thì chắc chắn sẽ cảm thấy hối hận!”
“Tôi nói rồi, sau khi cô biết chuyện này thì chắc chắn sẽ sẽ hối hận, cho nên cô đừng hỏi nữa.”
...
Trên sân thi đấu...
Tiêu Phàm nghe cái tên Tịch Dương này nhắc đến Tiểu Thúy lần thứ hai, trong lòng không khỏi cảm thấy căm tức: “Ngớ ngẩn!” Hai chữ lập tức bật thốt lên.
Trong lòng Hổ Nữu hiếm thấy tán thành ý kiến của Tiêu Phàm, cảm thấy khinh thường đối với người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới võng du là “Truy Phong Giả” Tịch Dương. Bởi vì Tiểu Thúy, tình cảm chân thành của hắn ta mặc dù đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Hổ Nữu, thế nhưng lại lãng phí tình cảm của Hổ Nữu đại tiểu thư.
...
Vào một ngày hè chói chang năm trước, tháng ngày đám sinh viên năm bốn chuẩn bị rời khỏi mái trường đại học, trong một trường đại học gà rừng nào đó ở thành phố S...
“Ài, một ngày nắng to như thế này còn bắt chúng ta phải ra ngoài chụp ảnh tốt nghiệp nữa.” Tiêu Phàm không kiên nhẫn nói.
“Phàm ca, trước lúc chụp hình anh đã nói rồi, bây giờ đã chụp xong, sao anh còn oán giận nữa.” Trần Hi Dương nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của Tiêu Phàm, cười ha ha nói.
...
Chỉ còn hai tháng nữa thì Tiêu Phàm và Trần Hi Dương đã phải tốt nghiệp, mặc dù là một trường đại học gà rừng, thế nhưng ban giám hiệu vẫn tuân theo khuôn phép, bắt đám sinh viên mà lúc bình thường bọn họ không hề quản lý đến đây chụp một tấm ảnh tập thể.
Sau đó trang trí bức ảnh của “đám khỉ bướng bỉnh” này bằng một dòng chữ có viền vàng “Ảnh tốt nghiệp của lớp xx ngành xx khóa xx đại học xx thành phố S”, bức ảnh tốt nghiệp của đám Tiêu Phàm cứ được hoàn thành như vậy.
Tuy bức ảnh tốt nghiệp này rất đơn giản, thế nhưng bình thường mọi người đều sẽ mua một tấm về để làm kỷ niệm.
Mà cách để kỷ niệm chính là mua về nhà rồi đặt nó vào trong một cái góc tối nào đó, theo năm tháng trôi qua, bị quên lãng trong trí nhớ của mỗi người một cách lặng lẽ...
Cách dùng tấm hình này của Trần Hi Dương lại đặc biệt hơn, bây giờ hắn ta dán tấm hình này trên bức tường trong căn nhà chung cư của mình, mỗi ngày đều bắn phi tiêu vào khuôn mặt của Tiêu Phàm, khiến tấm hình này bị lủng nhiều chỗ, có lẽ không cần cố ý lãng quên, chẳng mấy chốc thì tấm hình tốt nghiệp này của Trần Hi Dương cũng sẽ bị hỏng.
...
Sau khi bị giáo viên hướng dẫn bắt đi chụp ảnh tốt nghiệp, hai người Tiêu Phàm và Trần Hi Dương đi bộ trên con đường nhỏ dưới bóng râm trong cơ sở chính của trường đại học gà rừng (sau năm nhất, từ cơ sở nhà máy thực phẩm Cười Ha Ha thì Tiêu Phàm đã về lại cơ sở chính, thật là đáng mừng), Trần Hi Dương lộ ra khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của mình với Tiêu Phàm, dẫn đến các nữ sinh ven đường sôi nổi liếc nhìn.
Tiêu Phàm vô cùng không thích đi chung với Trần Hi Dương, bởi vì mỗi khi hai người ở cùng một chỗ, Tiêu Phàm thường xuyên bị người ta làm lơ, giống như bây giờ vậy, khi mấy nữ sinh đó nhìn về phía hắn thì đều hướng tầm mắt của mình vào người Trần Hi Dương, điều này làm cho Tiêu Phàm cảm thấy rất buồn bực và rất khó chịu.
“Tôi cứ muốn oán giận đấy, sao hả, sau khi chụp xong tấm hình tốt nghiệp kia thì mấy cô gái đó đều chỉ nhìn về phía cậu thôi, căn bản không có ai chú ý đến tôi cả. Trời nóng như vậy còn kéo tôi ra ngoài phơi nắng nữa, thực là đáng ghét, rõ ràng bọn họ chỉ muốn có một tấm hình của riêng cậu mà thôi.”
“Đó là do họ không biết vẻ đẹp bên trong của Phàm ca, ha ha.”
“Lời này của cậu rất êm tai đó, tôi rất thích, ha ha.”
...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo