Trần Hi Dương cảm thấy hơi bất đắc dĩ với nam sinh tự đến làm quen này, mình và hắn mới gặp nhau vào hôm nay, sao người này đã có vẻ quen biết mình từ lâu lắm rồi vậy, còn liên tục nói chuyện với mình nữa chứ.
“Ừ, vậy cậu nhỏ tuổi hơn tôi rồi, sau này ở cùng một phòng, mọi người đều là anh em tốt của nhau, về sau cậu cứ gọi tôi là Phàm ca là được.”
Trần Hi Dương nhìn nam sinh tên là Tiêu Phàm trước mặt mình, vừa gặp mặt thì hắn đã không biết xấu hổ mà đòi lên vai vế, chiếm món hời của mình, trong lòng hắn ta thật sự không biết nên nói gì nữa.
…
Thành tích học tập của Trần Hi Dương không tốt lắm, hắn ta là học sinh năng khiếu thể dục nên mới tiến vào trường đại học này, hơn nữa hắn ta còn lấy được chứng nhận vận động viên cấp một của quốc gia.
Trần Hi Dương cảm thấy ngoại trừ thân thể cường tráng này thì bản thân hắn ta chẳng là cái thá gì cả, vì vậy mỗi ngày hắn ta đều rèn luyện ở trên sân, đợi đến lúc có thể đại diện cho quốc gia đi tham gia cuộc thi thể dục rồi thắng được huy chương, vậy thì cuộc sống sau này cũng ổn định.
Nếu không thì dựa vào trạng thái trước mắt của bản thân mình, sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có thể đến công trường làm thợ hồ. Tuy Tịch Dương có vẻ ngoài ổn, thế nhưng hắn ta tuyệt đối sẽ không làm trai bao.
Hôm nay sau khi Trần Hi Dương hoàn thành lượng vận động mỗi ngày của mình, quay về ký túc xá lại chợt nghe được Tiêu Phàm la to lên: “Cứu với, đừng mà, đừng giết tôi!”
Tiếng kêu vô cùng thê thảm, Tịch Dương nghe vậy thì hoảng sợ, thầm nghĩ lẽ nào Phàm ca đã chọc phải người nào đó, bây giờ đối phương đến ký túc xá trả thù, thế là Tịch Dương bước nhanh hơn, lo lắng vội đến cứu viện.
Nào ngờ cái tên Tiêu Phàm đê tiện lại đang ngồi trước máy tính, đeo tai nghe rồi không ốm mà rên, nghĩ đến dáng vẻ sốt ruột lúc nãy của mình, trong lòng Trần Hi Dương rất buồn bực, đập vào người Tiêu Phàm một cái.
“Cậu làm gì thế?” Tiêu Phàm bị đau thì hét lên với Trần Hi Dương.
“Em còn muốn hỏi anh đang làm gì đó! Lúc nãy tự dưng la to lên, làm em còn tưởng là anh bị gì nữa chứ.” Trần Hi Dương trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, trên khuôn mặt mang vẻ không vui.
Tiêu Phàm liếc nhìn thân thể cường tráng của Trần Hi Dương, thầm nghĩ mình đánh không lại hắn ta, ài, không hiểu sao lại bị đập một cái nữa, thật là uất ức mà.
“Tôi đang chơi game online, lúc nãy con boss kia đuổi theo, tôi lại quá tập trung, lúc đó căng thẳng quá nên mới la lên.” Tiêu Phàm bĩu môi giải thích với Trần Hi Dương.
“Trong máy tính chỉ có mấy cái con người nhỏ nhỏ nhảy nhót thì có gì vui chứ, cần gì phải căng thẳng như vậy!” Trần Hi Dương khinh thường nói.
Lúc đó thứ mà Tiêu Phàm thích nhất chính là chơi trò chơi, nghe thấy Trần Hi Dương khinh thường trò chơi, lập tức tỏ vẻ không phục: “Sao cậu biết không vui chứ, cậu cứ ngồi xuống chơi thử đi.”
“Hừ, ngồi thì ngồi.”
Trần Hi Dương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Phàm thì cảm thấy rất quái dị, bình thường Tiêu Phàm lịch sự nhã nhặn, sao vừa nói đến trò chơi thì cả người đã trở nên có khí thế như vậy chứ, thế là Trần Hi Dương mang theo sự hiếu kỳ, nghe lời Tiêu Phàm ngồi xuống, bắt đầu trải nghiệm lữ trình võng du đầu tiên của mình…
Hắn ta không nghĩ đến, lần này ngồi xuống lại làm ra một thời đại, một thời đại thuộc về “Truy Phong Giả” Tịch Dương…
Trong một ký túc xã nam sinh nào đó của một trường đại học ảo nào đó ở thành phố S…
“Mau ra kỹ năng đi!” Tiêu Phàm gào lên với Trần | Hi Dương.
“Làm thế nào cơ?”
“Ấn vào nút này này!”
“Kỹ năng lừa đảo!”
“Sao lại là kỹ năng lừa đảo?”
“Thì là khiến hắn ta phải tung ra kĩ năng mạnh nhất, để kỹ năng đó vào trạng thái làm lạnh.”
“Nhanh nhanh nhanh! Đánh chết nó đi!”
“Đánh chết kiểu gì cơ?”
“Dùng kỹ năng khống chế đó! Cậu nhìn qua đẹp trai ngời ngời thế này, vậy mà sao lúc chơi game lại tã như thế chứ?”
…
Tiêu Phàm ngồi trước máy tính đâm thẳng vào tim Trần | Hi Dương, Tiêu Phàm phát hiện tên Trần | Hi Dương này hình như chẳng hiểu chút nào về game online, Tiêu Phàm chỉ có thể cầm tay tên nhóc to đầu Trần | Hi Dương này từng chút một như dạy trẻ con.
Mà lúc này Trần | Hi Dương lại đang nhìn chằm chằm vào màn hình, có phần mê mẩn đứa nhóc vừa phóng ra Huyền Lệ Ma Pháp, cậu thao túng tên nhóc Tiêu Phàm hay còn gọi là pháp sư, không ngừng đánh một vài tên tiểu quái ở trong một nơi gọi là phó bản, một chốc lại phun lửa một chốc lại có mưa đá, quả thật ngầu gần chết luôn. Trần | Hi Dương đã hơi hơi hiểu được vừa rồi vì sao Tiêu Phàm lại chơi đến mức như vậy, đây là một thế giới mới, một thế giới thú vị không giống với cuộc sống hàng ngày nhàm chán của cậu.
Cậu nhìn tiểu pháp sử có hai chữ “Mệnh Phàm” trên đỉnh đầu đang ở dưới sự điều khiển của mình, bắt được mấy tên quái vật xấu xí, Trần | Hi Dương cảm thấy vô cùng hưng phấn, game online quả thật là một thứ không tệ nhỉ?
Ngày hôm sau, Trần | Hi Dương vẫn ở bên cạnh Tiêu Phàm, cậu mở máy tính của mình ra, đăng nhập vào game online mà hôm trước cậu chơi với Tiêu Phàm, sau khi đăng kí xong một tài khoản, nhìn chằm chằm nhân vật trong game đang được thiết lập, ngẩn người hồi lâu…
Đặt tển cho nhân vật trong trò chơi quả thật không phải là sở trương của Trần | Hi Dương, nếu như bản thân mình là Trần | Hi Dương rồi, vậy thì chắc tên của nhân vật đặt là “Tịch Dương” cũng được.
Vì thế từ sau ngày hôm đó, ở trong game xuất hiện thêm một cung thủ có ID là Tịch Dương…
..
“Hi Dương, vẫn mánh cũ, tôi lên trước khống chế, cậu đứng đằng sau bắn.”
“Đúng, như vậy đó. Cậu phải khống chế được tình hình, sau đó nhanh chóng bắn tên.”
“Được, đợi tôi làm nó đóng băng rồi cậu dùng tên lửa bắn chết nó ngay lập tức!”
…
Tiêu Phàm vẫn luôn đứng bên cạnh Trần | Hi Dương chỉ huy, mà Tịch Dương lại không hề nói một câu nào, đi theo Tiêu Phàm học hỏi.
Tiêu Phàm phát hiện tốc độ phản ứng cùng độ thuần thục trong động tác của tên Trần | Hi Dương này quả thực là ở cấp độ quái vật. Mặc dù hắn có phần không cam lòng, nhưng Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận, thằng nhóc Trần | Hi Dương này ngoại trừ việc đầu óc không được linh hoạt cho lắm ra thì các thiên phú chơi game khác đều vượt xa hắn.
Vì thế Tiêu Phàm chuyển sang vai trò trợ giúp cùng không chế tình hình, mà giao lại vai trò thể hiện bạo lực cho Tịch Dương xử lí.
Từ đó về sau, trong trò chơi đã xuất hiện thêm một đội ngũ nhỏ do Mệnh Phàm và Tịch Dương tạo nên, hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, phá được rất nhiều nhiệm vụ khó trong trò chơi. Chỉ có điều mỗi lần đạt đến bước chỉ cần đánh quái vật một kích nữa thôi là chết, thì Mệnh Phàm đang khống chế tình hình đều giao lại cho thành viên trong đội Tịch Dương hoàn thành nốt…
Toàn server thông báo: Người chơi Tịch Dương đã giết được xxx.
Toàn server thông báo: Người chơi Tịch Dương đã thành công vượt qua ải đầu tiên của phó bản xxx.
Toàn server thông báo: Người chơi Tịch Dương đã đạt được thành tựu Truyền thuyết xxx.
…
Cứ như vậy, hai chữ “Tịch Dương” bắt đầu dần dần xuất hiện trong mắt của những người chơi khác…
“Hiện tại đang phát trực tiếp hoạt động công thành của quái vật, Phù thủy tà ác lúc này đây đang ẩn mình trong đám quái vật bên ngoài thành. Nếu như thầy phù thủy bị giết chết, thì thuộc tính của những quái vật công thành này sẽ suy yếu đáng kể. Mặc dù cơ thể của phù thủy tà ác vô cùng yếu ớt, nhưng hắn ta hiện đang trốn trong đám quái vật đông đúc này, thật sự là không dễ tìm thấy. Xem ra mọi người chỉ có thể thành thật mà dần dần giết hết đám quái vật công thành này mà thôi.”
Toàn server thông báo: Người chơi Tịch Dương đánh chết thầy phù thủy tà ác của quái vật công thành.
“Đệt, có nhầm không đó? Tôi vừa nói dứt lời đã có người giết chết thầy phù thủy tà ác của hoạt động quái vật công thành rồi? Tịch Dương? Đây không phải là ngôi sao mới nổi “Truy Phong Giả” trong game gần đây hay sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền, thực lực cũng quá mạnh rồi!”
…
“Cậu đã nghe nói chưa?
Tên Tịch Dương kia đã đánh được phó bản mới cấp độ địa ngục rồi đó, người này cũng giỏi thật đó!”
“Hôm qua Tịch Dương đã PK với người chơi tên là xx rồi, địa vị này, sự hiểu biết này, kỹ thuật này, quả thật là quá mạnh rồi đó. Từ nay trở đi tôi chính là fan trung thành của Tịch Dương.”
“Ở trên mạng có lời đồn là ngoại hình của Tịch Dương rất đẹp. Thời gian này người vừa giỏi chơi game, lại còn đẹp trai nữa thật sự rất hiếm thấy. Tịch Dương đúng là tiêu chuẩn thần tượng của tôi rồi!”
…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo