Đúng lúc này Phong Thần Nhai rung động càng ngày càng kịch liệt, Từ Kiến Quân há hốc miệng, dùng cùi chỏ thọt Kỳ Tri Ức bên cạnh, ra hiệu anh ta nhìn lên bầu trời.
Ba người trợn mắt há mồm nhìn bầu trời xảy ra biến hóa.
Lúc này vài tiếng rồng ngâm cao vút vang vọng trên bầu trời, vốn là vạn dặm trời quang cứ như vậy tối lại.
Một cái bóng che lại toàn bộ Phong Thần Nhai, làm cho người ta có cảm giác áp bách hít thở không thông, lập tức nổ tung toàn bộ không gian.
“Rồng... Rồng lớn...” Từ Kiến Quân cà lăm nói, nhưng lập tức bị Kỳ Tri Ức bịt miệng lại, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống cái trán Từ Kiến Quân.
Thấy cô gái cũng không chú ý bên mình, Từ Kiến Quân thở phào một hơi, ánh mắt trở lại giữa không trung một lần nữa.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con rồng lớn hẹp dài do nước biển tạo thành, che khuất bầu trời.
Tiếng rồng ngâm cao vút không ngừng vang vọng trong trời đất, những con rồng lớn này không ngừng bay trên không trung, truy đuổi kẻ trốn thoát đang lướt cực nhanh trên bầu trời.
Không chỉ có một Cự Long đang kéo nhau bay lượn ở phía trên bầu trời, mà khu vực xung quanh của Phong Thần Nhai cũng bị vây chặt bởi những Cự Long được tạo thành từ nước biển.
Những Cự Long này đều dài không dưới trăm mét, thân hình to lớn mang theo uy áp vô tận.
Đối mặt với cảnh tượng như tận thế này, bộ ba giả chết đều kinh hãi, lòng can đảm sắp vụn vỡ, Thanh Y còn đỡ, nhưng Kỳ Tri Ức và Từ Kiến Quân thì cực kỳ đau khổ.
Uy áp của Cự Long khiến cho hai người sống không bằng chết, từng dòng máu tươi lần lượt chảy ra từ ngũ quan trên khuôn mặt của cả hai, trông vô cùng thê thảm.
“Tiểu Long Nhi ơi, Tiểu Long Nhi à, Tiểu Long Nhi yêu dấu của tôi ơi, không cần phải tạo ra một trận chiến lớn như vậy đâu!”
Tiêu Trần cười đùa tí tửng hét lên với cô gái, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng chua xót, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Cô gái quay đầu nhìn Tiêu Trần, lạnh lùng nói:
“Ngục Long có trách nhiệm lập uy cho Đại Đế.”
Tiêu Trần thực sự rất điên đầu, hắn chạy đến chỗ ba người giả chết nhanh như chớp.
Tiêu Trần đá Từ Kiến Quân trông có vẻ thê thảm nhất một cú, nhỏ giọng hỏi:
“Ngỏm rồi à?”
“Chưa… Sắp ngỏm.”
Từ Kiến Quân vừa mở miệng, một ngụm máu lớn đã trào ra.
“Má nó, đồ vô dụng, nhịn cho tôi, nếu mấy người mà ngỏm, tôi phải đi tìm ai lấy thủy tiên chứ.”
Một cỗ tử khí phun ra từ trong cơ thể Tiêu Trần, bao phủ ba người bọn họ, cuối cùng ba người mới thở ra một hơi, áp lực có thể khiến người ta suy sụp cuối cùng cũng không còn nữa.
Vào lúc này, cô gái đột nhiên quay đầu lại và nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhanh tay lẹ mắt, đấm đá Từ Kiến Quân đang nằm trên mặt đất một trận.
Vừa đấm Từ Kiến Quân, Tiêu Trần vừa nhìn cô gái đang cười mỉa nói:
“Lập uy, lập đại uy ấy mà.”
“Hừm.”
Cô gái hừ lạnh quay đầu đi.
Từ Kiến Quân bị Tiêu Trần đánh đến nỗi u đầy đầu, hai mắt rưng rưng, nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt oan ức.
Tiêu Trần cất nắm đấm của mình đi và có chút xin lỗi mỉm cười:
“y da, xin lỗi nhá, anh chịu khó một xíu ha.”
Từ Kiến Quân rưng rưng,
“Cậu không thể nhẹ tay một tí à?”
Đúng lúc này, trên bầu trời, tất cả những Cự Long đang bay lượn đều dừng lại.
Tiêu Trần híp mắt nhìn thấy mười ba Cự Long đang xếp thành một hàng trên bầu trời, những người không biết về trận chiến này, có lẽ sẽ nghĩ bọn họ chuẩn bị đi đánh một trận rất lớn.
Mỗi một Cự Long đều ngậm một người trong miệng, chính là mấy lão già vừa phóng lên trời lúc nãy, chẳng có ai chạy thoát được, tất cả đều bị Cự Long bắt lấy.
Tiêu Trần ngẩn ra, nói:
“Tiểu Long Nhi yêu quý của tôi ơi, cô bắt người nhưng không giết, cô đang muốn làm gì thế!”
Lúc này, giọng nói của cô gái vang lên giữa đất trời,
“Các ngươi hãy thông báo cho những người tu hành ở thế giới này, bảy ngày sau đến bái kiến Đại Đế. Nếu có ai dám không đến, sẽ tự gánh lấy hậu quả.”
Mười ba người vốn tưởng rằng sẽ chết chắc, sau khi nghe thấy lời cô gái nói, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng như đã tìm thấy được hy vọng.
Cô gái nói xong, phất tay một cái, tất cả dị tượng giữa đất trời lập tức biến mất, mười ba người kia đều rơi thẳng xuống biển.
Nghe thấy lời nói của cô gái, Tiêu Trần loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Mẹ nó cô ấy đang muốn chinh phục thế giới, hay là muốn lập uy vậy trời?
Tiêu Trần đột nhiên nhảy ra trước mặt cô gái, hét lên:
“Tiểu Long Nhi, làm như vậy không được đâu!”
Cô gái nhìn Tiêu Trần:
“Tại sao không được?”
Tiêu Trần trợn mắt nói bậy:
“Những người này đều ở phe đối lập với chúng ta, sao có thể tới bái kiến tôi được? Cô tùy tiện để bọn họ đi như vậy không thích hợp đâu!”
Chuyện này thực sự phụ thuộc vào tính khí của cô gái, cuối cùng, có khi cô còn có thể chọc một lỗ hổng trên trời.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo