“Răng rắc, răng rắc.”

Màn hào quang trên thân mọi người bắt đầu xuất hiện vết nứt không ngừng, mọi người tuyệt vọng phát hiện, cho dù mình thi triển như thế nào, cũng không có cách nào ngăn cản hắc đao treo trên đầu rơi xuống.

Loại cảm giác này giống như là bầu trời rơi xuống một tảng đá, ngươi lại muốn dùng đậu hũ để đón lấy nó, quả thực là không khả năng.

Tốc độ hắc đao rơi xuống rất chậm, có thể nhìn ra tác dụng những hắc đao này chỉ là làm cho bọn họ quỳ xuống mà thôi.

Xem tình huống này, nếu như cô gái có thẩm mỹ không giống người thật sự muốn cái mạng nhỏ của bọn họ, thì đoán chừng cũng sẽ không tốn bao nhiêu khí lực.

“Bịch.”

Rốt cục có người không chịu đựng được cỗ áp lực này, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, đã có cái thứ nhất thì thứ hai, thứ ba sẽ đơn giản hơn nhiều.

“Bịch, bịch...”

m thanh quỳ xuống không ngừng vang lên, cô gái chỉ mặt không biểu tình nhìn mọi người.

Đợi đến lúc mọi người hoàn toàn quỳ xuống, cô gái đột nhiên bay xuống khỏi phía trên hắc đao, đáp trên mặt đất.

Cô gái quỳ một chân trên đất, nhìn bầu trời chuẩn bị nghênh đón Đại Đế đến.

“Đến nói cho tôi biết, bên nào là người xấu.”

Một giọng nói vang lên trong thiên địa. “Hu hu... Bên phía nhiều người kia.”

Hình như là bị gió lớn tràn vào trong miệng, giọng nói này có chút mơ hồ không rõ.

“Rầm!”

Một bóng người nặng nề nện xuống trước mặt đám người, bụi mù nổi lên bốn phía.

“Khụ khụ...” Hai tiếng ho khan không ngừng truyền ra, một giọng nói mang theo nức nở truyền ra.

“Tổ tông của tôi, anh muốn nhảy máy bay có thể nói trước một tiếng với tôi hay không, anh cứ nắm lấy hai chúng tôi nhảy xuống như vậy rất dễ hù chết người đấy.”

“Ah! Ah!”

Hai tiếng rú thảm truyền ra, đón lấy hai cái thân ảnh liền từ trong bụi mù bay ra, trực tiếp rơi xuống bên cạnh bản thân Thanh Y bị trọng thương.

“Thanh Y.”

“Thanh Y đại nhân.”

Hai người này đúng là Từ Kiến Quân và Kỳ Tri Ức, hai người nâng Thanh Y té trên mặt đất dậy, không ngừng đút lấy đan dược vào miệng hắn ta.

Hai người đang nhét đan dược vào miệng Thanh Y, đột nhiên cảm giác được một cỗ uy áp bàng bạc, lập tức hai người đầy đầu mồ hôi.

Không có Tiêu Trần che chở, cỗ uy áp này trực tiếp khiến cho hai người co quắp té trên mặt đất, thậm chí ngay cả động đậy cũng không thể.

Tình huống của Thanh Y xem như vẫn tốt, hắn rất có kinh nghiệm kéo lật hai người, rồi để cho hai người nằm thẳng trên mặt đất.

Quả nhiên một khi nằm trên đất, xu thế của uy áp sẽ giảm bớt rất nhiều.

Kỳ Tri Ức vừa định nói chuyện, đã nhìn thấy Thanh Y đặt ngón trỏ ở trên môi, làm dấu im lặng.

Thanh Y ra hiệu hai người không nên nói, tiếp đó nghiêng đầu, quay ngang thân thể, nhìn về phía bên kia bụi mù đang dần dần tản ra

Một bóng người theo đó đứng lên, xuyên qua bụi mù có thể thấy, bóng người kia sửa sang lại trang phục trên người.

“Meo~ “

Một tiếng mèo nhỏ phá vỡ yên lặng, bóng người trong bụi mù vội vàng che cổ áo của mình.

“Ranh con, muốn chết đúng không.”

Giọng nói của Tiêu Trần vang lên trong bụi mù.

Tiếp đó bóng Tiêu Trần dần lộ ra khỏi bụi mù.

Tiêu Trần dang hai tay ra, chạy về phía cô gái quỳ một chân trên đất, trong miệng khoa trương hô lên: “Tiểu Long Nhi của tôi, cô làm tôi nhớ muốn chết rồi.”

Tiêu Trần lẳng lơ chạy tới cô gái, trong miệng không ngừng hô to: “Tiểu Long nhi của tôi, cô làm tôi nhớ muốn chết rồi.”

Sắc mặt cô gái đạm mạc, giống như đã quen thuộc vô cùng với một màn này.

Tiêu Trần chạy đến trước mặt cô gái, giơ hai tay, muốn cho cô gái một cái ôm thật chặt.

Nhìn dáng vẻ hèn hạ của Tiêu Trần, trong miệng nhảy cô gái ra mấy chữ, lại làm cho Tiêu Trần lập tức yên lại.

Tiếng nói của cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên giữa sân: “Đại Đế xin tự trọng.”

Tiêu Trần cười mỉa, thu hai cái tay mở ra của mình lại.

Nhìn mặt thối vạn năm không thay đổi của cô gái, Tiêu Trần cảm giác rất là vui vẻ.

Tiêu Trần thoáng cái ngồi xếp bằng dưới đất, cắm hai tay trong tay áo, như một lão nông dân ăn cơm trưa xong đi ra phơi nắng.

Tiêu Trần cười ha hả nói: “Cô xem này Tiểu Long Nhi, tôi bay qua thiên sơn vạn thủy, không sợ muôn vàn khó khăn, cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô lại không sợ không vui, không bất ngờ tí nào sao?”

Mặt mũi Từ Kiến Quân và Kỳ Tri Ức tràn đầy dấu chấm hỏi: “Không phải anh vì buôn bán mới đến Phong Thần Nhai đấy sao? Sao mà nói giống như anh đặc biệt đến tìm người vậy, đúng là vô sỉ.”

Cô gái nhìn Tiêu Trần không hề có hình tượng mà ngồi dưới đất, mặt mày mắt đẹp hơi cau lại.

“Đại Đế...”

Tiêu Trần đã cắt đứt lời cô gái, có chút bất đắc dĩ sửa thành dáng ngồi là ngồi xổm nói: “Tôi biết, tôi biết, phải tự trọng, phải chú ý hình tượng Đại Đế.”

 

0.11906 sec| 2412.523 kb