Máu thịt của giao long cấp Tông Sư.
Theo lý mà nói thì đối với bất cứ võ giả nào chưa phải Tông Sư đều có tác dụng, võ giả dưới cấp bảy sử dụng có tác dụng lớn nhất.
Có thể tăng thực lực của võ giả rất tốt.
Tuy rằng không có tác dụng gì với Vương Thăng, nhưng đối với trại mà nói, tác dụng vẫn rất lớn, cũng đủ để bồi dưỡng võ giả một thời gian rất dài.
“Thôn trưởng, những thứ còn lại giao cho các ngươi xử lý, chuẩn bị cho ta một chút là được, đúng rồi, trước tiên đừng sử dụng số máu giao long đó, để ta xử lý.”
Hắn vẫn nhớ dịch tôi thể của Chương Trạch lần trước, hắn định dùng dược liệu phá giới hạn để thử một lần, xem có thể làm ra dịch tôi thể cao cấp hay không.
“Được, chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng ta, yên tâm đi Vận Thăng!”
“Được, vậy ta đi về trước!”
Vương Thăng dùng da vảy ác giao bọc lấy tất cả vật liệu hữu dụng lấy ra rồi trực tiếp đặt trên lưng của Đại Bạch, để lại một câu rồi rời đi.
“Đúng rồi, giao long này là con ác giao mà Thanh Giao bang cung phụng, đã bị ta giải quyết, không cần lo lắng tìm tới cửa nữa!”
Tất cả thôn dân: “????”
Chờ đến khi Vương Thăng rời đi rồi, người trong trại vẫn còn hơi ngây ngốc.
“Vừa rồi Vận Thăng nói con giao long này lấy từ đâu tới?
Thôn trưởng Chu Chính Văn nhất thời chưa phản ứng kịp.
Từ sau khi lần trước vận chuyển muối về, ông ấy biết chuyện ác giao thì vẫn luôn khẩn trương, sợ hãi Thanh Giao bang tới tìm bọn họ.
Dù sao cũng đã bắt người của ba huyện, nói không chừng đến lúc nào đó là có thể tìm thấy bọn họ, tỷ lệ của loại chuyện này rất nhỏ, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Nhưng ông ấy chưa thấy người của Thanh Giao bang tới, lại gặp thẳng ác giao cường đại mà Thanh Giao bang cung phụng tới với hình thức thi thể.
“Thôn trưởng, Vận Thăng nói là ác giao của Thanh Giao bang…”
Những người khác cũng bị chuyện này làm cho khiếp sợ đến ngây ngốc, trả lời bản năng.
Thôn trưởng nghe câu trả lời này bừng tỉnh, lập tức nói: “Mau thu dọn, mấy thứ này đều là bảo bối cấp Tông Sư!”
Ngay từ đầu, tuy ông ấy cũng biết những thứ này không đơn giản, nhưng không ngờ là cấp Tông Sư, ông ấy cũng không thể nhìn bề ngoài mà đoán thực lực.
“Phải!”
Khi các thôn dân thu dọn càng thêm cẩn thận, sợ lọt mất một chút, đó chính là tội lỗi.
Toàn bộ thịt đều được cắt thành từng khối từng khối nhỏ rồi lại cẩn thật đặt ra.
Đương nhiên, là võ giả ra tay, bởi vì dù Vương Thăng đã đập vỡ thân thể ác giao thì cũng không phải thứ mà một người bình thường có thể cắt được.
Đại khái tốn hơn một giờ, bọn họ mới cắt xong toàn bộ ác giao, chỉ còn lại một bộ xương rồng dính máu thịt thật lớn ở tại chỗ.
“Dọn số máu thịt này về đi, xương cốt để đây, không ai được động vào.”
“Vâng!”
Rất nhanh, thôn trưởng dẫn một đám người dọn mọi thứ về trại, dọn tới nơi chuyên môn chứa đựng mấy thứ này.
Trên đường khuân vác, thôn trưởng tìm thấy Từ Khúc, hỏi: “Từ Khúc, ngươi biết số thịt này cần bảo quản như nào không?”
Trong thời gian ngắn không thể ăn hết số thịt này, cho nên cần tìm cách bảo quản số thịt này, còn phải bảo đảm hiệu quả.
“Ta cũng không biết, thịt yêu thú cấp Tông Sư, trước đó ta nghĩ cũng không dám nghĩ, sao có thể biết cách bảo quản!”
Từ Khúc cảm thấy thôn trưởng quá coi trọng hắn ta, đừng nói là yêu thú cấp Tông Sư, hắn ta còn chưa từng gặp yêu thú trên cấp năm, yêu thú mạnh nhất hắn ta từng gặp là một con cấp năm.
Lúc ấy còn suýt lấy mất nửa cái mạng của hắn ta, cho nên sao hắn ta có thể biết phương pháp xử lý yêu thú cấp Tông Sư.
Vì thế, thôn trưởng nhìn về phía Chương Trạch.
Chương Trạch cũng không biết, còn hơi hoảng hốt.
Hiển nhiên ông ta cũng ngơ ngác, ông ta biết thực lực của Vương Thăng là Tông Sư, nhưng có một đạo lý ai cũng hiểu, có thể giết chết võ giả cùng cấp, nhất định là cực kỳ mạnh trong đám đó.
Vốn dĩ, bọn họ cũng có chút lo lắng vì chuyện của Thanh Giao bang, nhưng hiện tại…
“Cái trại này nhìn như đơn giản, nhưng chỉ sợ là một trong số ít nơi an toàn nhất Đại Chu?”
Đây là suy nghĩ của cả Từ Khúc và Chương Trạch.
Có một cường giả như vậy tọa trấn, lại đối lập với tình huống bên ngoài, ở lại đây là quyết định tốt nhất.
Đặc biệt là Từ Khúc.
“Trực giác của ta vẫn rất mạnh!”
Bởi vì trực giác của mình mà hắn ta mặt dày mày dạn ở lại, quả nhiên không phải lựa chọn sai.
…
Cuối cùng, thôn trưởng không có cách nào, chỉ cs thể tìm Vương Thăng đang xử lý vật liệu.
“Biện pháp cất giữ? Thật ra biện pháp tốt nhất đương nhiên là trực tiếp ăn, thật sự không được thì cất giữ giống như thịt sói đi…”
Vương Thăng cũng không biết biện pháp cất giữ.
Trong cơ quan yếu thuật căn bản không nhắc tới máu thịt, chỉ nói đơn giản những thứ gì có tác dụng tốt nhất.
“Đúng rồi thôn trưởng, đưa tới cho ta một chút máu thịt!”
“Được, lát nữa sẽ kêu người mang cho ngươi.”
Thôn trưởng không hỏi được phương pháp, cũng chỉ có thể rời đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo