Diệp Dư Chiêu nghĩ một chút, rồi gật đầu, tiếp nhận lời khen của Trình Nguyên Hoa.

Anh… Có IQ cao như vậy, EQ đương nhiên cũng không thấp.

Trình Nguyên Hoa: "Anh đi ngủ trước đi, tôi đợi một lát nữa."

Diệp Dư Chiêu: "Tôi chờ cùng cô."

Không biết vì sao, bây giờ anh không muốn rời đi, chỉ thấy rằng cùng Trình Nguyên Hoa ngồi trò chuyện như vậy, cũng khá vui.

Trình Nguyên Hoa quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau.

Diệp Dư Chiêu vô cùng đẹp trai, nhưng thường vì khuôn mặt lạnh lùng nên anh mang lại cảm giác xa cách.

Tổng thể các đường nét trên khuôn mặt anh có chiều sâu, như ánh trăng dịu dàng, làm cho người ta bỏ qua các đường nét góc cạnh của anh, chỉ nhìn ra dung mạo như được thầm tiên điêu khắc.

Bây giờ Diệp Dư Chiêu nhìn Trình Nguyên Hoa, ánh mắt dịu dàng, ánh trăng và ánh đèn lồng vào nhau khiến khuôn mặt anh trông dịu dàng hơn, và đôi mắt của anh... Thậm chí ẩn chứa chút tình ý.

Trình Nguyên Hoa nhìn vào đôi mắt kia, nhìn thấy sự sâu thẳm và chăm chú của anh, dần cảm thấy rằng...

Vừa nãy uống hai ly rượu, có vẻ là quá chén mất rồi!

Mà Diệp Dư Chiêu, lúc anh nhìn cô, vành tai đã dần đỏ lên.

Hơn nữa...

Tầm mắt của anh vô thức chuyển từ đôi mắt mà nhìn xuống môi của Trình Nguyên Hoa, có lẽ bởi vì vừa mới uống rượu, môi của cô rất hồng, tạo cảm giác...

Thật đói bụng.

Anh đột nhiên đứng dậy.

Trình Nguyên Hoa ánh mắt mờ mịt, không biết anh bị làm sao.

Diệp Dư Chiêu nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Trình Nguyên Hoa, vội vàng nói: "Tôi định vào bếp tìm xem có gì ăn không, hình như là hơi đói rồi..."

Trình Nguyên Hoa: "..." ?

Cô nhớ rõ là, Diệp Dư Chiêu... Tối nay hình như ăn đâu có ít?

Đến khi Dư Chiêu trở lại với một bát mì tương đen, anh phải thừa nhận, hình như bản thân đúng là không đói, thứ anh muốn ăn, cũng không phải món này...

Diệp Dư Chiêu chuyển tầm mắt qua môi của Trình Nguyên Hoa, cảm giác đói lại xuất hiện.

Cái cảm giác kì lạ này, làm cho anh muốn tìm hiểu rõ.

Vì vậy, anh suy nghĩ một chút, đặt bát đũa xuống, hỏi: "Tôi có thể.. .Nếm thử một chút được không?"

Tay anh chỉ vào môi Trình Nguyên Hoa.

Trình Nguyên Hoa: "..."?

Đồ lưu manh!

Không đợi Trình Nguyên Hoa mắng, Diệp Dư Chiêu đã đứng dậy và hoang mang nói: "Thật xin lỗi, tôi về phòng trước đây!"

Đây là lần đầu tiên anh bối rối như vậy.

Trình Nguyên Hoa: "?"

Diệp Dư Chiêu nhanh chóng rời đi, quay trở lại phòng, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa với vẻ mặt bối rối.

Anh, anh...

Anh vừa nãy thực sự đã nói câu đó với bà chủ Trình!

Đây là một hành vi đột ngột chưa từng xuất hiện trong ký ức của Diệp Dư Chiêu.

Nhưng... Trong lòng anh không hổ thẹn, ngược lại tự nhủ...

Anh chỉ muốn hôn cô.

Hôn cô?

Diệp Dư Chiêu ôm chặt trái tim đang đập điên cuồng của mình, như thể nhận ra điều gì đó, đôi mắt xuất hiện tia kinh ngạc.

Trong sân sau, Trình Nguyên Hoa nhìn về phía Diệp Dư Chiêu biến mất, trong mắt cô có ba phần tức giận, và bảy phần... Bối rối.

Trình Nguyên Hoa nghĩ - cô thực sự say rồi!

Đúng là rượu làm hại người!

Trịnh Uyển được ông Vinh bế vào, bà ta uống rượu say và khóc cho đến khi hết sức, vì vậy ông Vinh đã nhẹ nhàng bế bà ta vào.

Trình Nguyên Hoa mở cửa cho ông Vinh và bảo ông ta đặt Trịnh Uyển lên giường.

Trước khi Trình Nguyên Hoa rời đi, ông Vinh đã chạm vào vai bà ta với ánh mắt đau khổ.

Trình Nguyên Hoa lắc đầu, quay người rời đi, bất kể tối nay ông Vinh ở cùng Trịnh Uyển mà không về nhà trọ, thì ông ta vẫn sẽ trở về vào sáng mai.

Có ông Vinh ở đây, tối nay không phải lo lắng cho Trịnh Uyển nữa.

Sáng sớm hôm sau, khi ông Vinh mở mắt ra thì trời đã sáng, đêm qua ông ta nằm ở mép giường và mê man ngủ thiếp đi.

Trịnh Uyển vẫn đang ngủ, khẽ cau mày.

Ông Vinh đứng dậy, xoa đôi chân tê dại, sau đó run rẩy cúi đầu nhẹ hôn lên đôi lông mày đang cau lại của Trịnh Uyển, động tác của ông ta dịu dàng và tràn đầy yêu thương.

Sau đó, nhẹ nhàng bước ra ngoài và đóng cửa lại.

Sau khi ông Vinh rời đi, Trịnh Uyển mở mắt ra với vẻ mặt phức tạp.

Hôm nay là ngày giỗ của Bảo Nhi, Trịnh Uyển phải về nhà hai ngày.

1.19074 sec| 2388.719 kb