Trịnh Uyển đã từng ăn ở tiệm Từ Ký, nhưng bà ta luôn chỉ ăn nửa suất, bà ta nói đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng nửa suất là đủ, ăn nhiều sẽ chán.
Ông Vinh nắm tay bà ta, ngăn không cho bà ta ăn thêm nữa.
Trịnh Uyển hất tay ông ta ra, tiếp tục ăn từng chút một, cho đến khi bà ta ăn hết năm phần, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Bà ta đã từng thích ăn ở tiệm Từ Ký, nhưng thực ra thứ bà ta thích không phải là mùi vị của tiệm Từ Ký, mà là... Tình yêu của đôi vợ chồng già này.
Khi đó, bà ta luôn nghĩ rằng mình và ông Vinh có thể yêu nhau và cùng nhau già đi như vậy.
Nhưng từ hôm nay trở đi, Từ Ký mà bà ta từng ghen tỵ nhưng cũng vô cùng ngưỡng mộ lúc trước, sẽ là thứ khắc sâu trong ký ức của bà ta, vĩnh viễn không thể quên.
“Tôi mệt rồi, về thôi." Bà ta khẽ nhắm mắt lại.
Trịnh Uyển đi hai ngày, và vào buổi sáng hai ngày sau, bà ta một mình ngồi xe trở lại tiệm Mỹ Thực trình Ký.
Trình Nguyên Hoa không hỏi nhiều, không hỏi bà ta tại sao lại đi hai ngày, cũng không hỏi bà ta hai ngày hai đêm vừa qua đã làm cái gì, chỉ cười nói với bà ta: “Về rồi sao, mau tới call video với Hoàng Thượng đi!"
Thái độ vô cùng tự nhiên và thân thiết, giống như Trịnh Uyển vẫn ở đấy trong hai ngày trước.
Cùng lúc đó, điện thoại được kết nối.
Ở đầu dây bên kia, máy ảnh rung lắc, Sư Huyền gào lên:
"Hoàng Thượng! Mày nhìn mày làm ra cái gì rồi!"
Trình Nguyên Hoa cùng Trịnh Uyển ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại, máy ảnh vẫn đang rung lắc, tiếng người ồn ào.
"Anh Sư! Bình tĩnh chút, Hoàng Thượng còn nhỏ, nó không cố tình đâu!"
"Đúng rồi, đừng bắt nạt Hoàng thượng!"
"Anh Sư, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, còn có ngày mai, đừng buồn!"
"Đúng, hôm nay ăn tạm cũng được, Hoàng Thượng còn phải quay video, đừng đánh nó!"
"Anh Sư, bình tĩnh!"
...
Sư Huyền tức chết mất, anh ta cởi giày, muốn đuổi đánh Hoàng Thượng.
Tuy rằng không nỡ đánh, nhưng nó rất đáng bị đánh.
Hoàng Thượng cũng không đơn giản, vừa nhìn thấy Sư Huyền muốn đánh nó, lập tức chạy đến chỗ đông người.
Hoàng Thượng ở trong đoàn quay phim, có thể nói là rất được mọi người yêu quý. Bởi vậy mọi người đã bảo vệ nó, ngăn cản Sư Huyền.
Sư Huyền rất tức giận!
Nhưng mọi người không để ý đến điều này, cảm thấy Hoàng Thượng đáng yêu như vậy, nó cùng lắm ăn vụng chút đồ ăn của Sư Huyền, ăn một chút thì có sao? Hơn nữa Sư Huyền còn có thể ăn cái khác, làm gì phải đuổi Hoàng Thượng như vậy!
Sư Huyền giơ giày, còn cách đó không xa, Hoàng Thượng núp sau lưng mọi người, đáng thương sủa "gâu gâu", nó nhỏ như vậy, quả thực rất đáng thương.
Vậy mà Sư Huyền lại bắt nạt nó, thật đáng giận.
Bọn họ chẳng nghe Sư Huyền nói, chỉ vào anh ta và nói, đồ bắt nạt!
Sư Huyền thở hổn hển, vô cùng tức giận.
Gần đây đoàn phim vô cùng bận rộn, nhất là Hoàng Thượng, ngày nào cũng phải bận rộn quay phim để có thể sớm về nhà.
Nhưng đạo diễn lại rất thích chú chó này, nhất định phải để nó diễn vai thú cưng trong phim, chỉ sợ chủ của Hoàng Thượng sẽ đòi nó về.
Cho nên công việc quay dựng trở nên gấp rút.
Với không khí khẩn trương như vậy, Sư Huyền không đưa Hoàng Thượng về được.
Hoàng Thượng dường như có thể hiểu một chút lời nói của mọi người, lần trước Sư Huyền nói hôm sinh nhật Trịnh Uyển sẽ đưa nó trở về, kết quả hôm đó Trịnh Uyển không ở tiệm Mỹ Thực Trình Ký, đoàn phim thì bận rộn, vậy nên Sư Huyền không thể đưa nó về.
Hoàng Thượng buồn rầu, cáu kỉnh.
Tiếp đó...
Tối hôm qua Sư Huyền "xung đột" với nó, thế nên hôm nay khi mở hộp cơm ra, phát hiện trong đó không có thức ăn, chỉ có cơm trắng.
Bên trên cơm còn có dấu chân của Hoàng Thượng.
Rõ ràng là, do nó không thích cơm, nên nó mới để lại cho anh ta!
Nhưng cho dù là thế, nó vẫn để lại dấu chân, đây chính là quà để khiêu khích.
Sư Huyền rất tức giận.
Lúc này thấy mọi người bênh vực Hoàng Thượng, Sư Huyền hừ một tiếng: "Nó cố ý làm vậy đấy! Nó có hộp cơm của riêng mình, còn ngon hơn cả của tôi, thế mà lại còn ăn hết luôn hộp cơm của tôi!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo