Trình Nguyên Hoa mỉm cười lắc đầu cũng không muốn so đo với bà ta, chỉ là đứng lên ngồi xuống đối diện bà ta.

Trịnh Uyển lại nhìn vào mắt cô.

Trình Nguyên Hoa nói: "Chị Trịnh, người mất cũng đã đi rồi, Bảo Nhi mãi mãi sống trong lòng chị, chỉ cần chị luôn nhớ đến nó thì nó sẽ luôn đồng hành cùng chị. Nhưng dù sao cuộc đời này chị cũng phải sống cho chính mình, chị còn có chúng tôi bên cạnh trong lòng có Bảo Nhi, từ nay về sau chị có thể cố gắng... sống cho chính mình."

Cả đời Trịnh Uyển bà ta luôn coi Bảo Nhi quan trọng hơn cả mạng sống của mình, cho nên bây giờ bà ta mới sống đau khổ như vậy, sống... Sống còn không bằng chết.

Nhưng đứa trẻ không còn nữa, vì vậy tương lai sau này của bà ta, bà ta chỉ có thể cố gắng… Sống vì bản thân, sống được là chính mình.

Nghe xong những lời Trình Nguyên Hoa nói Trịnh Uyển ngây ngẩn, bà ta ngơ ngác nhìn cô không biết nói lời gì.

Hai người chỉ biết im lặng.

Đêm càng tối, trời cũng càng lạnh.

Đêm nay ánh trăng trên trời sáng tỏ cùng hai ngôi sao nhỏ lúc ẩn lúc hiện.

Sau khi vài hớp rượu mạnh đi xuống, trong lòng hai người lúc này cảm thấy rất nóng.

Trình Nguyên Hoa đứng dậy và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Hai người họ chỉ ngồi lặng lẽ mà không nói lời nào.

Cô biết cần phải cho Trịnh Uyển thời gian để suy nghĩ một chút.

Lúc Trịnh Uyển mang thai đứa nhỏ tuổi tác đã không còn nhỏ, bởi vì đứa nhỏ này được mong đợi nhiều năm, đứa trẻ rất ngoan và vô cùng hiểu chuyện hầu như bà ta coi đứa trẻ như sinh mạng của bà ta.

Nhưng Bảo Nhi đã bị giết hại.

Nếu chỉ là điều không lường trước được, bà ta còn có một người chồng yêu thương để dựa vào, hai người có thể nương tựa nhau xoa dịu tổn thương.

Nhưng hết lần này tới lần khác…

Đứa trẻ bị giết hại có liên quan đến ông Vinh.

Hai người không thể dựa vào nhau mà xoa dịu vết thương cho nhau. Mỗi lần Trịnh Uyển thấy ông Vinh như nhìn thấy kẻ thù.

Đây chính là nguyên nhân bà ta trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Im lặng hơn mười phút, Trình Nguyên Hoa nghiêng đầu: "Trịnh..."

Giọng nói của cô dừng lại.

Người bên kia dựa vào ghế, hai má đỏ bừng ngủ thiếp đi nhưng ngủ không ngon nên nhíu mày.

Trình Nguyên Hoa mỉm cười lắc đầu một cái, đỡ Trịnh Uyển vào phòng, cởi giày và đắp mền cho bà ta.

Trịnh Uyển ngủ không được ngon nên chân mày bà ta vẫn nhíu lại.

Trình Nguyên Hoa khẽ thở dài, nắm chặt mền một cái rồi đứng dậy, rón rén đi ra ngoài, trực tiếp đi về hướng cửa chính.

Lúc cô khép cửa lại, Trịnh Uyển cũng mở mắt ra.

Ánh mắt bà ta vô cũng phức tạp nhìn về hướng Trình Nguyên Hoa rời đi, ngây người nhìn một hồi, sau đó đứng dậy đi theo.

Ánh trăng rất sáng, bên ngoài còn có đèn đường, Trình Nguyên Hoa bước nhanh đi tới cửa chính.

Đêm khuya rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cô.

Cô không để ý, ở phía sau cô bà Vinh cũng đi theo ra ngoài.

Ở sân sau.

Mấy cánh cửa đồng thời bị đẩy ra, Lưu Toàn Phúc và chú Nam nhìn nhau, Lưu Toàn Phúc nói: “Muốn… Muốn đi theo sao?”

Vừa rồi bọn họ không có nghe lén, chỉ là đi ngang qua lờ mờ nghe động tĩnh biết hai người đang nói chuyện, sau đó không có tiếng động nữa, Trình Nguyên Hoa rời đi, cuối cùng Trịnh Uyển lại đi theo.

Lưu Toàn Phúc và chú Nam không biết có nên đi theo không, thực ra thấy Trịnh Uyển đi theo sau sợ sẽ có chuyện không tốt lắm? Bọn họ phải đi theo xem tình hình như thế nào?

Sư phụ của cậu lén lút ra ngoài một mình, ngộ nhỡ có những chuyện chưa biết được?

Chú Nam suy nghĩ một lúc, hay là nói: "Được rồi, bà chủ Trình sẽ không làm hại người khác."

Nếu muốn hại bà ta sẽ không giúp bà ta, dù sao bà chủ Trình là người như thế nào, bọn họ quen biết nhau lâu như vậy vẫn có thể hiểu rõ lòng cô.

Đừng nhìn Trình Nguyên Hoa tuổi còn trẻ như vậy nhưng thật ra có rất nhiều kinh nghiệm, cô suy nghĩ mọi chuyện rất rõ ràng, đối với nhiều vấn đề đều có cách nhìn rất riêng biệt.

1.53476 sec| 2383.172 kb