Từ trước đến nay ông ta luôn lừa dối Trịnh Uyển và đi theo bà ta nhưng khi Trịnh Uyển đem món canh Dưỡng sinh ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký về thì tất cả biểu hiện của bà ta đã khiến ông Vinh bị sốc, đồng thời cũng vô cùng đau khổ.
Không thể tiếp tục như thế này.
Vì vậy, ông ta nói với bà ta… Bảo Nhi sẽ không quay lại.
Trịnh Uyển không thể chấp nhận được chuyện đó, bà ta không muốn nghe điều này cho nên… Bà ta đã bỏ nhà đi và đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Sau đó, những chuyện đã xảy ra vào năm năm trước một lần nữa bị tiết lộ.
Trình Nguyên Hoa thực sự không nghĩ tới chuyện này, không phải sức khỏe ông Vinh kém mà là Trịnh Uyển. Lúc đầu cậu bé rời đi, ông Vinh cũng không có sai.
Ông ta là một anh hùng, nhưng ông ta có lỗi với Trịnh Uyển và Bảo Nhi.
Hai chuyện đều có mặt đối lập chỉ là đứng góc nhìn khác nhau.
Không thể đứng ở góc độ của mình và thuyết phục Trịnh Uyển khoan dung. Bà ta không thể tha thứ, đứa con của bà ta đã không còn nữa, một cậu bé đáng yêu và hiểu chuyện như vậy.
Không ai có thể lên án ông Vinh, ông ta đã làm tròn bổn phận của mình và làm tất cả những gì mà một anh hùng có thể làm.
Muốn trách chỉ có thể trách bọn khủng bố vô lương tâm kia!
Trên đời này có những người như vậy, khi trong lòng nóng nảy thì đi trả thù xã hội nhưng liệu điều này có mang lại lợi ích gì cho bọn chúng không?
Không có gì ngoài bi kịch cho các gia đình khác.
Người như vậy không đáng gọi là người chút nào, còn tệ hơn cầm thú!
Trình Nguyên Hoa không biết nên nói gì, cũng không biết nên an ủi ông Vinh như thế nào nhất thời chìm vào im lặng.
Một lúc sau, ông Vinh dựa vào xe đứng dậy.
Trình Nguyên Hoa đã từng nhìn thấy chiếc xe này, chính là chiếc xe đã hộ tống Trịnh Uyển vào đêm hôm đó...
Gần đây Trịnh Uyển không ở bên cạnh ông ta, ông Vinh vừa lo vừa sợ. Ông ta xin nghỉ làm, đổi xe mới, một mực đóng đô ở Tiệm mỹ Thực Trình Ký đứng cách đó không xa nhìn Trịnh Uyển.
Ông ta dựa vào xe, dáng người hơi khom khom giống như trong nháy mắt già đi mười tuổi.
Ông ta vốn không dám khóc trước mặt Trịnh Uyển, lần này chỉ khóc thôi nhưng không làm ông ta khuây khỏa hơn ngược lại còn khiến ông ta già nua.
Ông Vinh… Dù sao cũng mới ngoài bốn mươi.
Trình Nguyên Hoa đột nhiên nghĩ đến món canh Dưỡng sinh, vì vậy cô hỏi: “Ông Vinh, nếu chị Trịnh khỏe mạnh ông có đồng ý cho chị ấy mang thai thêm đứa nữa không?”
Canh Dưỡng sinh có hiệu quả là điều rõ ràng nhưng đối với Trịnh Uyển có hữu dụng hay không, cô không thể chắc chắn.
Ông Vinh sửng sốt một lúc.
Ngay sau đó, ông ta lắc đầu: “Không được, bà ấy chấp niệm sâu như vậy… Đó không phải Bảo Nhi.”
Bảo Nhi đã đi rồi, bọn họ có thể nhớ nhung có thể nhớ Bảo Nhi.
Nhưng nếu bọn họ thực sự có một đứa con khác, thì đó không phải là Bảo Nhi và cũng không sống với tư cách là người thay thế cho Bảo Nhi.
Đối với đứa trẻ đó...
Thật bất công.
Lông mày của Trình Nguyên Hoa hơi nhíu lại, Trịnh Uyển chấp niệm nhưng ông Vinh vẫn suy nghĩ rõ ràng.
Nếu Trịnh Uyển mang thai một đứa trẻ khác, đó sẽ là đứa con thứ hai của bọn họ và không nên là người thay thế Bảo Nhi.
Khi cha mẹ sinh ra một đứa trẻ, đứa trẻ là một cá thể độc lập, có suy nghĩ của “riêng mình” và bọn họ không đủ tư cách để cho đứa trẻ làm một người khác. Nếu không khi đứa trẻ này biết tất cả mọi chuyện... Lại là một chuyện đau lòng.
Trình Nguyên Hoa thở dài.
Cơ thể của Trịnh Uyển không biết có vấn đề gì và bà ta dùng món canh Dưỡng sinh trong khoảng thời gian này không biết có tác dụng gì không. Coi như có thể làm dịu cảm xúc của Trịnh Uyển và khiến bà ta chấp nhận rằng Bảo Nhi đã không còn nữa, bà ta phải mang thai thêm đứa thứ hai mới là chuyện tốt.
Câu chuyện tối nay Trình Nguyên Hoa được nghe nó khiến cô cảm thấy đau lòng, đối với Trịnh Uyển cô cảm thấy đau lòng… Còn đứa bé kia vô cùng thương tiếc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo