Ông Vinh chưa đi xa, mắt đã sáng lên khi nghe điện thoại của Trình Nguyên Hoa.

Ông ta lập tức quay xe lại và đón Trịnh Uyển.

Trịnh Uyển không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ mang một bình giữ nhiệt bên trong có canh Dưỡng sinh, Trình Nguyên Hoa đứng ở cửa và nói: “Mặc dù chị chỉ về hai ngày, nhưng chị không thể không uống canh Dưỡng sinh. Phải tự lo cho bản thân."

"Ừm..." Trịnh Uyển nói, ánh mắt nhu hòa nhìn Trình Nguyên Hoa.

Bà ta không nói lời cảm ơn với Trình Nguyên Hoa, thứ bà ta nợ Trình Nguyên Hoa không thể chỉ đơn giản trả bằng một lời cảm ơn.

Trình Nguyên Hoa đối với bà ta, ân trọng như núi.

Ông Vinh lái xe, đưa Trịnh Uyển đến mộ của Bảo Nhi.

Trong vòng mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Trịnh Uyển tới thăm mộ của Bảo Nhi, trước kia mỗi lần tới ngày giỗ của Bảo Nhi, bà ta đều trở nên điên loạn, không phải cứ khăng khăng là Bảo Nhi còn sống, thì cũng là khóc rống lên bảo rằng Bảo Nhi vẫn đang đứng bên cạnh, ôm đứa bé, nói rằng Bảo Nhi sẽ trở lại.

Bà ta chưa từng đến mộ của Bảo Nhi, từ đầu đến cuối không chịu chấp nhận việc Bảo Nhi qua đời là sự thật, giống như không chấp nhận thì chính là nó chưa xảy ra.

Giống như nếu làm như vậy, Bảo Nhi có thể quay trở lại.

Hai người đứng trước mộ của Bảo Nhi, lần đầu tiên không khóc lóc ồn ào, thật yên lặng.

Trịnh Uyển nhìn ảnh của Bảo Nhi, ngồi xuống, vuốt ve khuôn mặt nó, thầm lặng rơi lệ, giọng nói mang theo tình yêu.

"Mẹ đến rồi đây, Bảo Nhi. Kiếp sau, lại làm con của mẹ, được không?"

Gió nhẹ thổi qua, cách đó không xa lá cây khẽ lay động, giống như đang gật đầu, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc.

Mà ông Vinh đứng bên cạnh, cũng đỏ hoe mắt.

Ông ta không phải một người cha tốt, kiếp sau... Sợ là Bảo Nhi sẽ không chọn người cha này nữa.

Hai người đều đứng trước mộ, Trịnh Uyển tâm sự rất nhiều chuyện với Bảo Nhi, lúc thì nói về quá khứ, lúc thì nói về những chuyện thú vị của Bảo Nhi, lúc lại nói về cuộc sống của họ hiện tại, còn đề cập đến tiệm Mỹ Thực Trình Ký.

Lúc khóc lúc cười nhưng ánh mắt thanh thản, không điên loạn và cố chấp nữa.

Để lành vết thương cần một quá trình, có thể mười hai năm, cũng có thể cả đời, nhưng may mắn là thịt thối đã bị cắt bỏ, vết thương sẽ không còn thối rữa, mưng mủ đau đớn nữa.

Ông Vinh ngồi bên cạnh bà ta, bảo vệ và quan sát vợ mình.

Khi hai người trở về thì trời đã tối.

Trịnh Uyển đã lâu không trở lại, nhưng dù sao đó cũng là ngôi nhà mà bà ta đã sống nhiều năm, mọi thứ đều rất quen thuộc.

Trong những năm qua, ông Vinh đã được giao một ngôi nhà tốt hơn nhưng Trịnh Uyển không muốn rời khỏi nơi có những kỉ niệm với Bảo Nhi, vì vậy họ vẫn sống ở đây.

Sau khi trở về nhà, Trịnh Uyển hâm nóng một bát canh Dưỡng sinh và uống cạn, ăn mấy miếng cơm rồi vào phòng, đóng cửa lại và nhốt ông Vinh ở ngoài.

Cả ngày hôm nay, bà ta không nói lời nào với ông Vinh, không còn bắt ông Vinh uống canh Dưỡng sinh, cũng không còn đánh ông ta nữa.

Ông Vinh nở một nụ cười cay đắng.

Ngày hôm sau, Trịnh Uyển dậy sớm, ông Vinh hỏi bà ta: "Hôm nay... bà có đi nghĩa trang không?"

Giọng nói thận trọng và ngập ngừng.

Trịnh Uyển lắc đầu và nói: "Đi tiệm Từ Ký."

Ông Vinh sững sờ.

Năm năm rồi, tiệm Từ Ký đã thay đổi, hương vị cũng có chút thay đổi.

Nhưng món ăn yêu thích của Trịnh Uyển vẫn bán rất chạy và hương vị không khác mấy so với những gì trong ký ức của bà ta.

Cặp vợ chồng già vẫn đang nấu đồ ăn ngon với nụ cười trên môi, vô cùng ăn ý với nhau.

Đã năm năm rồi, bà ta chưa được nếm mùi vị này.

Đây là đồ ăn Bảo Nhi vốn định mang cho bà ta, cũng là... di ngôn của Bảo Nhi.

Trịnh Uyển ăn từng chút một, cảm thấy hơi tê tê, bà ta mua năm phần ăn, hết túi này đến túi khác, đưa đến miệng dù khô khốc nhưng vẫn nuốt hết.

Đôi mắt ông Vinh đầy đau đớn và xót xa: "Uyển Uyển... đừng ăn nữa..."

1.20186 sec| 2386.594 kb