Mặc dù cô không phải là người toàn năng nhưng cô luôn sẵn sàng học hỏi những người xung quanh.

Có thể hai ngày nay Trịnh Uyển không chú ý tới, Trình Nguyên Hoa đọc những thứ liên quan đến tâm lý học bất cứ khi nào cô rảnh rỗi và thường gọi cho một ít chuyên gia tâm lý học để xin lời khuyên và học tập.

Đằng sau khả năng bình tĩnh trấn an Trịnh Uyển của cô là việc cô đã đọc hết cuốn sách này đến cuốn sách khác, còn thường xuyên gọi điện thoại cho một số chuyên gia tâm lý để học hỏi kinh nghiệm.

Suy cho cùng, Trình Nguyên Hoa chỉ là cô gái nhỏ chỉ mới chừng hai mươi, ở trong mắt chú Nam cả Trình Nguyên Hoa và Trịnh Uyển đều vẫn còn trẻ, nhưng trong hai người này, một người đã từng trải qua đau khổ, một người có trái tim nhân hậu.

Trình Nguyên Hoa chắc chắn sẽ không làm hại Trịnh Uyển. Trịnh Uyển cũng là một người tốt sẽ không hiểu lầm Trình Nguyên Hoa, vì vậy cho dù có đi theo và biết một vài việc mà không muốn cô biết, thực ra thì … Cũng không phải vấn đề lớn.

Lưu Toàn Phúc gật đầu, bày tỏ sự đồng ý của mình.

Diệp Dư Chiêu im lặng một lúc, bước lên phía trước và ngồi xuống sân nhặt mảnh thủy tinh vừa rồi hai người đánh rơi dưới đất.

Hai người vừa rồi đều không có thời gian quan tâm đến những mảnh vỡ này, lát nữa quay lại không cẩn thận có thể sẽ bị những mảnh vỡ này đâm trúng.

Những thứ khác Diệp Dư Chiêu không giúp được gì cũng chỉ có thể giải quyết những vấn đề nhỏ này cho tốt.

Anh cúi người xuống và nhẹ nhàng nhặt những mảnh vỡ, ánh mắt mơ hồ mang chút tâm trạng phức tạp.

Nguyên Hoa...

Thì ra cô cũng có nỗi đau như vậy.

Khi Diệp Dư Chiêu tiếp xúc với rất nhiều người, anh đều có thói quen điều tra trước, lúc đầu anh cũng điều tra Trình Nguyên Hoa nhưng đều là những chuyện tương đối đơn giản, những chi tiết này anh đều không tìm hiểu, huống chi là để ý đến sự thay đổi cảm xúc của đối phương.

Về sau khi hai người quen thuộc nhau, anh không muốn điều tra nữa, anh chỉ muốn sống chung với nhau không muốn rời xa đối phương.

Cũng giống như hôm nay vậy.

Trong miêu tả qua loa của cô tối nay, anh dường như thấy được...

Một năm rưỡi trước, cô gái đó đã mất đi cha mẹ, bơ vơ không ai giúp đỡ đứng bên đường, vì chỗ dựa lớn nhất của cô đã biến mất, chỗ dựa ấm áp đáng tin cậy cũng không còn.

Cô gái có cha mẹ làm chỗ dựa là cô gái có sức mạnh, nếu bên ngoài cô ấy có bị ức hiếp, nếu có ai chọc giận cô ấy, cô ấy có thể về nhà và đến nơi có người quan tâm và bảo vệ cô ấy.

Nhưng đối với Trình Nguyên Hoa mà nói… Nơi này đã không có.

Ông ngoại và bà ngoại của cô đã già rồi. Ở trước mặt họ, Trình Nguyên Hoa sẽ không thể dựa vào ngược lại ép bản thân phải thật mạnh mẽ phải làm chỗ dựa cho bọn họ.

Đây là lần đầu tiên Diệp Dư Chiêu nhìn thấy Trình Nguyên Hoa khóc. Lúc đó, anh chỉ cảm thấy một cơn đau nhói trong tim.

Cảm giác này rất kỳ lạ và loại đau lòng này cũng rất kỳ lạ.

Tình cảm của con người không thể đồng cảm và cũng không có nghĩa phải thông cảm. Bọn họ đều biết rằng Trịnh Uyển đang rất đau khổ, nhưng bọn họ không thể hiểu được cảm giác đau khổ đó.

Diệp Dư Chiêu luôn biết điều đó, vì vậy anh luôn luôn lý trí.

Nhưng vào lúc vừa rồi, cái gì anh cũng đều không nhìn thấy, trong mắt anh chỉ có Trình Nguyên Hoa, trái tim anh rất đau, dường như vào lúc đó anh thực sự đồng cảm với Trình Nguyên Hoa.

Anh muốn ôm chặt cô vào lòng.

Anh muốn nói với cô rằng… Từ giờ trở đi, đã có anh bên cạnh cô.

Cảm giác này thật quá kỳ lạ. Diệp Dư Chiêu đã luôn nghĩ về cảm giác này, chẳng lẽ anh thực sự có thể đồng cảm với Trình Nguyên Hoa?

Con người có lúc vui lúc buồn, vốn cũng không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, không cảm thấy cảm động.

Làm thế nào trong một khoảnh khắc kia anh lại cảm thấy tim anh đau nhói như vậy?

0.15628 sec| 2389.945 kb