Bà chủ Trình nói rồi, khi cuối năm, bán những con gà này, sẽ dựa theo tỷ lệ chia cho bọn họ, tiền mấy tháng này tuy không nhiều, nhưng cuối năm khi bán gà, có thể lấy được không ít nữa!

Hiện còn không ít thôn dân hỏi, nhưng Châu Đại Phát nói đợi đến cuối năm sau lại nói tiếp.

Có lúc anh ta muốn ăn món gì ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cho nên luôn giúp giết gà, gần đây vợ của anh ta cũng trở về, sau này có thể cùng anh ta nuôi gà, hai người cùng chăm sóc, đương nhiên sẽ càng chăm sóc tốt hơn.

Cuộc sống tốt hơn, lại không có nhiều áp lực, cho nên Châu Đại Phát còn trẻ hơn so với lúc anh ta vừa trở về rất nhiều.

Anh ta rất cảm ơn Trình Nguyên Hoa, cho nên những chuyện Trình Nguyên Hoa để anh ta làm thì anh ta rất để tâm.

Trình Nguyên Hoa liếc nhìn, gật đầu: “Lớn như vậy rất thích hợp.”

“Muốn tôi giết giúp không?”

Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Hôm nay tôi tự giết.”

Châu Đại Phát đưa gà trống nhỏ đến tay Trình Nguyên Hoa, sau đó lấy món ăn mà Trình Nguyên Hoa làm sẵn cho anh ta và nở nụ cười vui vẻ rời đi.

Con gà trống như dường như biết vận mệnh của mình, nhảy lên nhảy xuống, không cho Trình Nguyên Hoa đụng vào nó.

Trình Nguyên Hoa cũng không để ý, một tay cầm gà, một tay lấy dao làm bếp, động tác tự nhiên thuần thục.

Chú Nam và Lưu Toàn Phúc nhìn nhau, đồng thời nói ra một cái tên…

“Gà ăn mày!”

Thật sự là không ngờ tới, món mới mà Trình Nguyên Hoa muốn làm là Gà ăn mày!

Trong mắt nhiều người, món Gà ăn mày này “khó lên những bàn ăn thanh lịch”, có chút tầm thường và không vệ sinh, đương nhiên, có những người cảm thấy món ăn này “có thể lên những bàn ăn thanh lịch.”

Nhưng tóm lại, trong mắt các đầu bếp món Gà ăn mày là một món ăn gây tranh cãi.

Cách làm nguyên thủy nhất thì chắc chắn không sạch và không hợp vệ sinh, nhưng không nguyên thủy, lại không thể coi là món Gà ăn mày chính tông.

Bên kia Trình Nguyên Hoa đã thuần thục giết gà, một dao trực tiếp giải quyết, để máu ở trong thân thể, không lấy máu ra, rồi sau đó bắt đầu nhổ lông.

Chú Nam và Lưu Toàn Phúc ngồi xổm bên cạnh, luôn nói chuyện không ngừng.

Chú Nam nói: “Cháu xem sư phụ của cháu, trước đây khi xử lý những thứ này thì không quen tay, mới bao lâu, đã thuần thục như vậy, hơn nữa rất độc đáo, dùng kỹ năng cơ bản của Lưu gia các cháu, lại kết hợp với thủ pháp của chú, suy một ra ba.”

Lưu Toàn Phúc không để ý, trả lời: “Nếu không sao chị ấy có thể làm sư phụ của cháu? Thiên phú và bản lĩnh của sư phụ cháu, nhất định phải giỏi! Ngọn sóng trước như chú phải cẩn thận đó!”

Chú Nam: “…”

Trình Nguyên Hoa quay đầu nhìn Lưu Toàn Phúc thản nhiên nói: “Học hỏi đi, sau này Gà ăn mày đều để cậu lại giết.”

Lưu Toàn Phúc: “…”?

Chú Nam cười khúc khích, nháy mắt với Lưu Toàn Phúc, với biểu cảm như đang xem kịch hay.

Lưu Toàn Phúc ủ rũ nói: “Được…”

Biết sư phụ là vì muốn tốt cho cậu, nên chỉ có thể nhận mệnh đi học giết gà.

Trình Nguyên Hoa tiếp tục xử lý con gà này, phương pháp xử lý Gà ăn mày này không giống với những món gà bình thường.

Cho nên Châu Đại Phát có thể giúp giết gà, dùng để làm món Gà hầm nấm, không có biện pháp giúp giết gà làm món Gà ăn mày.

Sau khi Trình Nguyên Hoa thuần thục xử lý lông gà, từ sau lưng gà rạch một lỗ nhỏ, để lấy nội tạng ra, lỗ rạch phải nhỏ, muốn thuận lợi lấy ra sạch sẽ, thì cũng là một kỹ thuật.

Cô vừa thao tác, vừa giảng giải cho Lưu Toàn Phúc.

Đợi đến khi làm sạch nội tạng, lại bỏ thêm nguyên liệu đã sớm chuẩn bị vào.

Công thức của hệ thống sản phẩm rất có giá trị, rất nhiều đầu bếp lâu năm làm món Gà ăn mày sợ nguyên liệu sẽ làm ảnh hưởng đến hương vị vốn có của món ăn, nhưng dựa vào công thức của hệ thống sản phẩm, không hề ảnh hưởng đến hương vị vốn có của món Gà ăn mày, ngược lại sẽ bù lên những chỗ chưa tốt.

Làm cho hương vị, vị giác, đều tăng lên rất nhiều.

0.05244 sec| 2385.258 kb