Diệp Dư Chiêu không hiểu lắm, cảm giác này thỉnh thoảng giống như nhịp tim đập không bình thường của anh, đều là cảm xúc bất thình lình, khó hiểu và làm cho người khác hoang mang.

Anh có một suy đoán mơ hồ, nhưng anh không thể chắc chắn.

Vô tình tay anh bị thủy tinh cắt trúng, cảm giác như kim châm kéo lý trí Diệp Dư Chiêu trở về.

Anh lắc đầu, không suy nghĩ đến những cảm xúc phức tạp này nữa, chuyên tâm thu dọn sạch sẽ những mảnh thủy tinh trên đất.

Ngoài cổng.

Sau khi Trình Nguyên Hoa đi ra, nhờ vào đèn đường cô chú ý tới chiếc ô tô đậu cách đó không xa.

Cô bước nhanh tới, người trong xe chạy tới dừng ở bên cạnh cô, cửa xe mở ra, Ông Vinh bước xuống xe trên mặt đầy lo lắng.

"Bà ấy ăn chưa?" Giọng ông Vinh thận trọng.

Trình Nguyên Hoa gật đầu, sau đó thở ra một hơi dài: "Đây là lần cuối cùng tôi giúp ông. Chị ấy đã ăn bát mì trước đây rồi, nói không chừng chị ấy có thể đoán ra tài nấu nướng của ông. Tạm thời ông đừng tới đây nữa, tôi có cảm giác chị ấy đặc biệt kháng cự ông, nếu như chị ấy nhìn thấy ông không biết sẽ có bộ dạng khó chịu như thế nào."

Ánh mắt Ông Vinh trở nên cô đơn, ông ta gật đầu: "Được..."

Một lúc sau, ông ta lại nhìn Trình Nguyên Hoa, ánh mắt hiện lên tia hy vọng: "Bà ấy ngủ rồi sao? Tâm trạng có tốt không?"

“Hiện tại rất tốt chị ấy cũng ngủ rồi, ngày mai tôi tới xem sao. Nếu không có việc gì quan trọng ông cũng đừng tới, gần đây ông thường xuyên tới chăm sóc chị ấy, ngộ nhỡ ngay lúc này bị chị ấy phát hiện..." Trình Nguyên Hoa thở dài, vẻ mặt không biết làm sao.

Ngày mai là ngày giỗ con trai Trịnh Uyển, cô nhất định sẽ chăm sóc bà ta thật tốt, nhưng nếu ông Vinh xuất hiện làm kích động đến tâm trạng Trịnh Uyển, cô không thể đảm bảo sẽ có kết quả gì.

"Được..." Giọng Ông Vinh khàn khàn.

Lúc này nhờ vào ánh đèn đường Trình Nguyên Hoa mới chú ý tới bầu mắt ông Vinh thâm quầng.

Rõ ràng đã rất lâu ông ta không được ngủ ngon.

Ông ta rất yêu bà Vinh...

Một người đàn ông như ông Vinh, tuyệt đối sẽ không bao giờ thiếu phụ nữ ở bên cạnh nhưng ông ta vẫn để tâm đến bà Vinh như vậy, vì bà Vinh mà khó chịu đến như vậy, có thể thấy… Ông ta yêu bà ta thật lòng.

Chẳng qua là…

Trình Nguyên Hoa đột nhiên nói: "Ông có thể nói cho tôi biết… Khi đó, con trai hai người… Rốt cuộc tại sao lại ‘rời đi’?"

Lời này được nói ra, ông Vinh cứng đờ trong chốc lát.

Sau một lúc, ông ta nói: "Cũng không có gì không nói được, đúng là lỗi của tôi…”

Rõ ràng ông Vinh có chút đau khổ, vẻ mặt rất đau đớn, ông ta nắm chặt tay thở ra một hơi thật dài, lúc này ông ta mới có sức lực nói về chuyện trước đây, nói liên tục.

Năm năm trước.

Vào ngày sinh nhật của Trịnh Uyển, ông ta và Vinh Giai Trạch mới ba tuổi, biệt danh là Bảo Nhi đã thảo luận về việc tổ chức sinh nhật cho bà Vinh. Bảo Nhi được bà Vinh mang thai khi bà ta ba mươi tuổi, khi đó bọn họ đã kết hôn được năm năm nhưng bà ta vẫn chưa có con, mặc dù ông Vinh không gây áp lực cho bà ta nhưng Trịnh Uyển luôn muốn có một đứa con để tiếp tục tình yêu của bọn họ, thời gian ông Vinh bận rộn vẫn có đứa trẻ bên cạnh bà ta.

Cho nên lúc bà ta ba mươi tuổi mang thai Bảo Nhi, Trịnh Uyển mừng rỡ như điên.

Năm đó, khi ấy công việc ông Vinh vô cùng bận rộn. Mặc dù mỗi ngày ông đều làm việc đến tối muộn cũng sẽ về nhà nhưng lúc đó Trịnh Uyển đã ngủ.

Những năm đó, ông Vinh thực sự rất bận rộn với công việc, bản thân ông ta cũng cảm thấy hổ thẹn với Trịnh Uyển, cuối cùng để bà ta đi ra ngoài chơi với em gái ông ta.

Nhưng ông Vinh không ngờ rằng bởi vì xuất thân của Trịnh Uyển, bà ta không thể hòa hợp với những quý cô sang trọng đó. Nếu bọn họ không khách khí thì lại hời hợt, nếu không cúi đầu khom lưng thì lại tâng bốc lấy lòng bà ta.

0.97572 sec| 2383.797 kb