Số phận đôi khi... lại tàn nhẫn như vậy.

Trình Nguyên Hoa không phải là người tin vào số phận nhưng sự thiếu hiểu biết và hoang mang của con người về tương lai vốn dĩ không thể đoán trước, những sự trùng hợp đáng tiếc như vậy chỉ có thể được cho là do số phận.

Nhưng có một số bất hạnh có thể tránh được, chẳng hạn như Sư Huyền, lại chẳng hạn như… Trịnh Uyển.

Lại một khoảng im lặng nữa giữa hai người.

Trình Nguyên Hoa nói: "Tôi về trước đây, đêm nay ông ngủ lại nhà người dân trong thôn đi, tình trạng ông như vậy không nên lái xe."

Ông vinh gật đầu, Trình Nguyên Hoa quay người đi về Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.

Nhưng mà cô vừa bước vào cửa, cô đã chú ý đến phía bên cạnh.

Một người phụ nữ đang cuộn người dựa vào cửa hai tay ôm lấy đầu gối, lặng lẽ khóc.

Trình Nguyên Hoa hết sức kinh ngạc: "Chị Trịnh?"

Cách đó không xa, ông Vinh nghe thấy giọng nói của cô cả người run rẩy trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Trịnh Uyển... Bà ta nghe thấy?

Trình Nguyên Hoa vội vàng ngồi xổm xuống, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng đưa tay tới thăm dò: "Chị Trịnh, chị Trịnh..."

Trong lúc nhất thời Trình Nguyên Hoa không biết nên phản ứng như thế nào, ngoại trừ lo lắng!

Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của cô, dù là lời trăn trối của Bảo Nhi hay sự thật rằng Trịnh Uyển không thể sinh con đó đều là một cú sốc lớn đối với người phụ nữ này.

Vào thời điểm đau đớn tối nay, bà ta lại nghe thấy những điều này một lần nữa!

Trong lúc nhất thời tâm tư Trình Nguyên Hoa rối rắm.

Lúc này ông Vinh bước nhanh tới, môi trên và môi dưới đều đang run rẩy, hốc mắt còn ươn ướt trên mặt lộ vẻ lo lắng sợ hãi.

Đáng lẽ ông ta không nên xuất hiện trước mặt Trịnh Uyển.

Nhưng lúc này ông ta chỉ muốn ở bên cạnh Trịnh Uyển.

Ông Vinh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên mặt Trịnh Uyển lau nước mắt cho bà ta và nhẹ nhàng nói: "Uyển Uyển... Nhìn tôi một chút, bà nhìn tôi đi, bà vẫn còn có tôi..."

Cô hít một hơi, đứng lên và rời đi để cho hai người một không gian riêng.

Sau khi cô rời đi, Trịnh Uyển vẫn khóc thảm thiết. Cảm giác quá đau đớn. Bảo Nhi là vết thương của Trịnh Uyển. Vừa rồi ông Vinh lại kể lại toàn bộ câu chuyện về cái chết của Bảo Nhi vết thương này đã bị đâm rất nhiều, đau đến mức nghẹt thở.

Mà lời trăn trối của Bảo Nhi...

Đó như là muối rắc lên vết thương này.

Ông Vinh không biết làm sao, nhìn thấy Trịnh Uyển khóc không ra tiếng, đột nhiên ông ta đưa tay ôm Trịnh Uyển vào lòng thật chặt, hai người không ngừng khóc nức nở, khuôn mặt áp vào nhau, nước mắt chồng lên nhau.

"Uyển Uyển… Đừng bỏ tôi, tôi chỉ có mình bà, tôi chỉ có mình bà…" Ông Vinh khóc như một đứa trẻ.

Lần cuối cùng ông ta khóc như thế này là khi Bảo Nhi rời đi.

Nhưng khi thấy Trịnh Uyển khóc trong tuyệt vọng, ông ta đã lau nước mắt và ở bên cạnh Trịnh Uyển.

Trịnh Uyển cũng nhận thấy rằng người đàn ông này vừa mới khóc không kiểm soát ... Bà ta nhận ra rằng ngần ấy năm để khiến bà ta cảm thấy tốt hơn, nước mắt của ông ta đã chảy ngược vào tim.

Không phải là không đau, mà là đang cố gắng chịu đựng.

Trịnh Uyển ngẩng đầu lên từ tầm nhìn mờ của bà ta, bà ta nhận thấy người đàn ông này khoảng ngoài bốn mươi tóc nhưng mai hai bên tai đã bạc trắng.

"Tại sao, tại sao ông không nói với tôi..." Trịnh Uyển vừa khóc vừa dùng nấm đấm đánh ông Vinh.

Tại sao?

Tại sao ông ta không nói với bà ta những lời trăn trối của Bảo Nhi?

Hoặc tại sao ông ta không nói với bà ta rằng bà ta không thể mang thai?

Ông Vinh mặc cho bà ta đánh, nụ cười cay đắng nhưng lại lộ ra vẻ xúc động. Ông ta không sợ Trịnh Uyển đánh ông ta, nhiều năm qua Trịnh Uyển khóc phần lớn là vì tuyệt vọng, hiện tại càng giống như đang trút giận.

Trút hơn ra ngoài trong lòng bà ta sẽ thấy dễ chịu hơn.

"Bảo Nhi… Bảo Nhi…" Trịnh Uyển đã khóc cho đến khi bà ta co giật.

Đêm nay đối với bà ta thật sự là đả kích quá lớn, ngày mai là ngày giỗ của Bảo Nhi, vào ngày sinh nhật của bà ta vết thương thối rữa lại lần nữa đau đớn, sau đó lại len lét nghe...

0.09513 sec| 2401.867 kb