Khi Trịnh Uyển tỉnh dậy, ông Vinh đã tiêm thuốc xong cho Bảo Nhi.
Trong điện thoại mặt ông Vinh vui vẻ nói: "Chờ cha con anh trở về, anh sẽ mang đồ ăn Tiệm Từ Ký yêu thích cho em, buổi trưa anh tự tay xuống bếp nấu cho em một bàn đồ ăn ngon!"
Sau khi tiêm xong cho Bảo Nhi như có thêm sức lực, nắm chặt tay, giọng trẻ con nói: "Mẹ, con và cha sẽ trở về ngay, mẹ ngoan ngoãn ở nhà đợi hai cha con con, con và cha sẽ mua đồ ăn Tiệm Từ Ký về cho mẹ! Mẹ phải ngoan, yêu mẹ."
Trịnh Uyển mỉm cười đáp lại và ngoan ngoãn đợi họ ở nhà.
Sau đó, tin xấu đã đến.
Cậu bé vẫn đang cầm túi đồ ăn của Tiệm Từ Ký trên tay và không bao giờ mở mắt nữa.
Sau khi hai người mua đồ ăn Tiệm Từ Ký xong, Bảo Nhi cầm trên tay nói muốn đưa cho mẹ, còn ông Vinh thì bế Bảo Nhi trên tay. Hai người cùng với tài xế và vệ sĩ chuẩn bị quay về.
Ngay lúc này ông Vinh phát hiện có hai người lén la lén lút có bộ dạng khả nghi.
Trong hai người đó ông Vinh cảm thấy có một người nhìn rất quen, ông ta cảm thấy có gì đó không ổn nên cho tài xế lái xe đi theo.
Sau đó, ông Vinh phát hiện những người này ở trong một nhà máy đã ngừng kinh doanh để sửa chữa đang làm gì đó, có khá nhiều người.
Nhớ đến những thông tin được cung cấp trước đó và những vụ đánh bom trước đây.
Một nhóm khủng bố, làm điều ác ở khắp mọi nơi, ông Vinh cảm thấy quen mắt bởi vì người đó là một trong những tội phạm bị truy nã nguy hiểm nhất!
Thấy vậy, ông Vinh trở nên lo lắng.
Những người này tập trung ở đây, dựa theo cách hành động của bọn họ rất có thể bọn họ đã cài đặt xong thuốc nổ. Nơi này là một nhà máy đóng cửa để sửa chữa liên quan đến ngành hóa chất, một khi nó phát nổ, tất cả công nhân và cư dân sống xung quanh, thậm chí là toàn bộ khu đô thị sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Ông Vinh chắc chắn là một người tốt và là người tận tụy với nhiệm vụ của mình, cho nên ông ta đã đưa ra quyết định dứt khoát và cử người đến ngay lập tức.
Phải ngăn chặn vụ nổ, nếu không đây có thể là vụ khủng bố lớn nhất trong những năm gần đây.
Ông ta đã ra lệnh, điều động công an gần nhất và một một số lượng lớn các nhân viên chuyên nghiệp vội vã chạy đến. Những gì họ phải làm là ngăn chặn sự cố này...
Không một ai biết liệu sẽ có nguy hiểm gì.
Vì vậy, ông Vinh đã đặt Bảo Nhi lên xe, hôn lên trán cậu bé và nói với cậu bé…
"Bảo Nhi, con trở về đưa đồ ăn Tiệm Từ Ký cho mẹ, để mẹ vui vẻ hơn. Sau này con phải bảo vệ mẹ, cha... Lát nữa cha sẽ về, con về trước đi."
Bảo Nhi gật đầu.
Ngay khi ông Vinh chuẩn bị xuống xe, Bảo Nhi hỏi với giọng ngây thơ: "Cha, cha định làm anh hùng sao?"
Ông Vinh sững người một lúc, sau đó khóe miệng giật giật: "Đúng rồi."
Gặp sự cố như vậy, nếu không cẩn thận, cũng giống như những người phục vụ nhân dân này sẽ gặp nguy hiểm, cũng không biết nhóm người kia đã tiến hành bao lâu rồi, hơn nữa cũng không ai biết có thể đột nhiên... Nổ tung.
Trong hoàn cảnh như vậy, ông ta phải ở lại với những người đang chiến đấu và ông ta phải cho bọn họ dũng khí.
Nếu như có tai nạn ngoài ý muốn…
Ông ta cũng đi cùng họ.
Đây là trách nhiệm của ông Vinh.
Bảo Nhi nhíu mày, dùng giọng trẻ con nói: "Cha, vậy con và mẹ sẽ đợi cha, cha phải nhanh trở về nha."
Chiếc xe chạy đi, ông Vinh nhìn chiếc xe chạy thật xa rồi dẫn người vào, nếu bọn chúng phát hiện ra thì ít nhất ông ta cũng có thể thương lượng với những kẻ khủng bố đó.
Nếu bọn chúng không quan tâm đến điều đó, tất cả cư dân và công nhân xung quanh đều sẽ gặp nguy hiểm và thậm chí bọn họ sẽ không có thời gian để sơ tán người dân.
Bọn họ vẫn bị phát hiện.
Trên thực tế, khi nhóm cảnh sát đến đây, bọn họ đã bị phát hiện.
Cuộc thương lượng giữa hai bên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo