Màu đỏ như lửa, mũi tên hệ hoả!
Xanh trắng như gió, mũi tên hệ gió!
U lam như băng, mũi tên hệ thuỷ!
Khi ba mũi tên nguyên tố màu sắc khác nhau được hình thành, tâm trạng Thượng Ất cũng không kìm được lung lay mơ mơ màng màng.
Quá đẹp, quá mê người...... Không hổ là năng lượng nguyên tố thần bí nhất giữa thiên địa, loại vũ khí cấu tạo từ nguyên tố thuần túy này không thích hợp giết người bằng lẳng lặng thưởng thức ngắm nghía. Trách không được ở kiếp trước nguyên tố giả điều khiển nguyên tố thiên địa đều lợi hại như vậy, dị năng giả bình thường so với bọn họ chính là cặn bã.
Chẳng qua mũi tên nguyên tố này cần máu người tẩm bổ mới có thể hình thành, đây ngược lại là một chuyện phiền phức. Thao Thiết là hung thú thượng cổ, tên của nó không phải vô ích, xem ra sau này là không thể thiếu giết hại rồi.
Thu hồi ba mũi tên nguyên tố, Thượng Ấtchuẩn bị đem tất cả bảo bối còn lại mà Tào Văn Sơn góp nhặt đều quét sạch sành sanh. Nhưng khi Thượng Ất trong lúc vô tình nhặt lên một cuốn sổ ghi chép, tâm tình tốt của hắn lập tức bị chữ viết trên sổ ghi chép phá hủy.
Ăn cắp, cướp bóc, giết người, mua bán ma tuý, ép người lương thiện làm kỹ nữ, cất giấu súng ống đạn được cá nhân...... Phía sau vô số tội ác làm người nghe kinh sợ, trong đó quan trọng nhất có một điều làm Thượng Ất nổi trận lôi đình.
Đúng như Cúc Thiến nói, lão già Tào Văn Sơn này dường như luôn luôn làm chuyện buôn bán người. Chỉ là ông ta buôn bán không phải trẻ con, mà là vô số đàn ông và phụ nữ trẻ trung khỏe mạnh.
Về phần bên nhận hàng, càng làm cho Thượng Ất không tưởng tượng nổi, vậy mà là chỗ dựa của Tào Văn Sơn mà Cúc Thiến đã nhắc tới, một sĩ quan cấp cao nào đó trong quân đội.
“A! Con điếm mày dám...... A!”
Tiếng kêu thảm thiết của Tào Văn Sơn đánh gãy suy nghĩ của Thượng Ất, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cúc Thiến đang dùng lực kéo lấy Tào Văn Sơn đi về phía ổ khóa răng cưa trên mặt đất. Mà phía sau bọn họ đã có đến ba bốn cái ổ khóa răng cưa được kích hoạt, trong đó trên mỗi một cái đều thấm máu tươi từ trên người Tào Văn Sơn chảy ra. Ai cũng không nghĩ tới, Cúc Thiến vậy mà nghĩ ra phương pháp dùng khóa răng cưa trừng phạt Tào Văn Sơn.
“Thật xin lỗi thầy Thượng Ất, lão già này phản kháng quá lợi hại, mấy lần trước đều không có làm tốt, đây là lần cuối cùng rồi, nhất định sẽ thành công.”
Nhìn thấy Thượng Ất nhìn sang, Cúc Thiến lau mồ hôi trên đầu, hai cánh tay bắt lấy Tào Văn Sơn cũng không dừng lại, Tào Văn Sơn hơn một trăm cân giống như bao tải bị Cúc Thiến túm đi ra thật xa.
“Cô dự định làm gì, trừ phi kẹp cổ, nếu không loại ổ khóa răng cưa trên mặt đất kia kẹp không chết ông ta.”
Thượng Ất tò mò nhìn Cúc Thiến bận rộn, cô nhóc này càng không ngừng loay hoay thân thể Tào Văn Sơn, cuối cùng còn tách hai đùi của Tào Văn Sơn tách ra hai bên.
“Hì hì, không nhất định kẹp lấy cổ mới có thể chết người, còn có nơi này......”
“Nơi nào? Ùi..... Cúc Thiến, cô xác định muốn làm như vậy sao?”
Thượng Ất trơ mắt nhìn Cúc Thiến bẻ khóa răng cưa bán nguyệt trên mặt đất đến cực hạn, cũng nhằm ngay dưới hông Tào Văn Sơn, trên trán không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh. Cô nhóc này cũng quá hung ác, cô dự định để Tào Văn Sơn biến thành thái giám sao?
“Thầy Thượng Ất, em biết làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng thầy không biết ông ta đã từng đối với em thế nào, còn có những nữ sinh vô tội kia. Hừ, hôm nay em sẽ báo thù cho các chị em, Tào Văn Sơn ông hãy hưởng thụ nỗi đau chân chính cho tốt đi!!”
“Thình thịch! A!”
Một tiếng vỡ vụn khiến người sợ hãi vang lên, những chiếc răng cưa bằng thép với sức kẹp nặng tới mấy trăm cân nặng nề kẹp ở giữa hai chân Tào Văn Sơn. Lập tức, một mùi hôi thối theo máu tươi tuôn ra, Tào Văn Sơn chỉ kịp kêu thảm một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh bởi vì quá đau không chịu nổi.
....
Sau khi giải quyết Tào Văn Sơn, Cúc Thiến không yêu cầu đi cùng Thượng Ất như mọi người dự kiến, ngược lại là thu thập xong bọc hành lý đi tới khu tập trung tìm kiếm mấy bạn học nữ của cô. Đối với điều này, Thượng Ất cũng không có ngăn cản, cũng không có an ủi, chỉ nói vị trí chi tiết của Lạc Bảo nói với Cúc Thiến, sau đó quay người đi về phía viện bảo tàng quốc gia cách đó mấy cây số.
Tận thế chính là như thế, mỗi người đều đang cố gắng vì mục tiêu của mình. Cúc Thiến tự biết không thể giúp đỡ gì cho Thượng Ất, dứt khoát thoải mái lựa chọn tự sinh tự diệt. Mà Thượng Ất cũng sẽ không bởi vì Cúc Thiến và hắn có chút tình cũ mà giữ cô lại, bên trong Lạc Bảo còn có vợ con hắn đang chờ hắn quay về.
Đi xuyên qua những lều vải ở khu tập trung, Thượng Ất đi từ từ, càng không ngừng quét mắt các điểm đánh dấu tinh tế trên bản đồ, trong lòng chậm rãi tính toán.
“Thứ nhất, nhất định phải gặp tiến sĩ L trong căn cứ quân đội. Cổ mộ dưới lòng đất mà Lý Đống Thành đã đề cập tới, dường như bây giờ quân đội đang thử tiến hành một chuỗi thí nghiệm ngoài sức tưởng tượng. Sớm chuẩn bị tốt thuốc hoạt hoá, trong cổ mộ ẩn tàng Thao Thiết Chân Huyết vạn năm, có được quái vật vượn khổng lồ với sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, còn có cột năng lượng kết nối cổng thiên giới.... Hết thảy tất cả dấu hiệu đều cho thấy, quân đội đang hạ một ván cờ rất lớn. Mà một trong những nhân vật quan trọng nhất thao túng quân cờ chính là tiến sĩ L kia.”
Nhưng mà phải đi đâu tìm tiến sĩ L thần bí này đây?
Thượng Ất lại một lần nữa nhìn chằm chằm bản đồ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một khu vực rộng mở ở tầng hầm của viện bảo tàng quốc gia. Chỗ này trên bản đồ không có bất kỳ biểu tượng nào đánh dấuị, nhưng so sánh những kiến trúc khác chung quanh,nơi này lại chiếm diện tích khá lớn. Ngay cả người vẽ bản đồ dường như cũng cảm thấy nơi này không thích hợp, cố ý ở bên trên vị trí trống không lưu lại một cái dấu chấm hỏi thật to, hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với khu vực này đến cùng là dùng để làm gì.
“Hẳn là ngay ở chỗ này......”
Thượng Ất cất bản đồ, nhận đúng phương hướng nhanh rồi chóng đi về phía viện bảo tàng quốc gia. Mà đúng lúc này, khu biên giới lều vải cách đó không xa, đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào, đồng thời vô số người sống sót ồ ạt chạy ra, hoảng sợ chạy thục mạng.
“Phía trước xảy ra chuyện gì, những người này tại sao lại chạy?” Thượng Ất tiện tay bắt lấy một người đàn ông ở đối diện chạy tới, nhưng không ngờ đối phương dùng sức giãy dụa, mất hứng nói: “Anh bắt tôi làm gì, mau chạy đi, quái vật tấn công vào tới!”
“Quái vật? Quái vật gì?”
Thượng Ất không khỏi thò đầu ra nhìn lại, chỉ thấy nơi xa bụi mù cuồn cuộn, người ngã ngựa đổ, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào khác người xuất hiện.
“Là quái vật dưới mặt đất, có hơn mười con, mỗi con cao như hai tầng lầu. Dáng vẻ giống như Zoombie trong phim ảnh phương tây, đầu to không có tóc, từ bên trong lòng đất chui ra ngoài ăn thịt người, đã có hơn mấy trăm người bị bọn chúng ăn hết rồi!”
Lời nói của người đàn ông làm cho Thượng Ất nhíu mày, dựa theo miêu tả của đối phương, đây rõ ràng là dáng vẻ của ma cà rồng khổng lồ. Nhưng mà trước đó không phải vừa mới xuất hiện một con ma cà rồng khổng lồ sao, làm sao lúc này mới một ngày lại ra nhiều như vậy... Mẹ nó, chẳng lẽ là đi theo hắn sao?
Thượng Ất bỗng nhiên nhớ tới mấy lần trước trải qua đuổi giết, sự tình chính là quỷ dị như vậy, mỗi khi thực lực Thượng Ất bạo tăng, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một nhóm sinh vật khủng bố mà hắn không đối phó nổi đuổi giết hắn. Đàn chuột thoái hóa, châu châu khổng lồ tiêu diệt thế giới đều là như thế, mà nếu là không có con mắt tinh không khổng lồ ở sau lưng trợ giúp hắn, chỉ sợ Thượng Ất sớm đã chết trong tay lực lượng thần bí.
Mà bây giờ, Thượng Ất mới vừa vặn đạt được ba mũi tên nguyên tố, có được thực lực bắn giết gấp mấy lần, đây chẳng phải lập tức có hơn mười con ma cà rồng khổng lồ tìm tới cửa sao.
“Đáng chết, đến cùng là kẻ nào đang giám thị tôi, có gan mày đứng ra đơn đấu!”
Thượng Ất đưa ngón tay giữa ra nhằm ngay bầu trời khoa tay, sau đó quay người phi nước đại chạy theo đoàn người, thỉnh thoảng còn dừng lại một chút phân biệt phương hướng, cuối cùng vẫn như cũ chạy về hướng mục tiêu là khu trung tâm quân đội Đế Đô - Viện bảo tàng quốc gia.
“Hừ, không phải mày muốn giết tao sao? Được, có gan mày cứ đi theo tao. Tao đánh không lại hơn mười con ma cà rồng khổng lồ, nhưng không có nghĩa quân đội không thể. Hơn nữa tốt nhất là hai bên đánh nhau ầm ĩ một chút, như vậy tao lại có thể thừa cơ tiến vào đi hoàn thành nhiệm vụ của tao!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo