Ngày hôm sau, sáng sớm.
Thượng Ất nhẹ nhàng mở mắt ra, cảm giác nhạy bén trong nháy mắt tuôn ra như thủy triều, thu hết mọi chuyển động gần trăm mét xung quanh.
Bên ngoài phòng có người, một trong số đó là Cúc Thiến, người còn lại là một người xa lạ. Cách lều vải, Thượng Ất mơ hồ nghe thấy dòng chữ “đồ đã tới tay”, hiển nhiên bên ngoài người đến không phải ai khác, chính là “chuyên gia” mà Cúc Thiến nói.
Nhận tiền làm việc là chuyện từ xưa đến nay rất phổ biến. Mà khi Thượng Ất trả giá gấp mấy lần, mọi chuyện trở nên suôn sẻ đến kỳ lạ.
Đội người mà Cúc Thiến tìm kia chỉ mất nửa đêm đã tìm ra một tấm bản đồ vẽ tay tinh xảo, phía trên đánh dấu những con số, địa danh dày dặc làm cho Thượng Ất rất hài lòng.
Chẳng qua trải qua một đêm nghỉ ngơi và cân nhắc, Thượng Ất quyết định trước không đến căn cứ tìm hiểu, hắn muốn đi gặp một “người bạn cũ” trước để ôn lại chuyện cũ!
Tào Văn Sơn, đã từng là sếp của Thượng Ất, giờ phút này sắc mặt nghiêm chỉnh nghiêm trọng ngồi ở giữa phòng. Không giống như những người sống sót bình thường, nơi ở của ông ta là một ngôi nhà bê tông được xây dựng bởi hàng trăm người trong vòng một tuần. Mặc dù đơn sơ, càng không thể so sánh với cơ sở sang trọng của mấy lãnh đạo trong quân sự kia, nhưng so với những lều vải bình thường vẫn tốt hơn nhiều.
Giờ phút này có bốn năm gã to lớn vẻ mặt lo lắng đang đứng trước mặt ông ta, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống đất.
“Các ngươi thấy rõ ràng, đối phương thật sự chỉ dùng một dao đã chém Đổng Đắc Mãnh thành hai nửa?” Tào Văn Sơn đột nhiên ngẩng đầu hỏi, mấy gã vạm vỡ vội vàng gật đầu, trong đó một tên có lỗ mũi hơi lệch đi lên phía trước, giọng điệu sợ hãi nói:
“Lão đại Tào, bọn em nào có gan dám lừa anh. Tên kia thật sự chỉ dùng một dao đã giết chết Đổng Đắc Mãnh, ở hiện trường có mười mấy anh em đều nhìn thấy, anh ngàn vạn lần phải tin bọn em!”
“Mũi Lệch, cậu cũng biết tính tình của tôi. Nếu thực lực đối phương thực sự dũng mãnh, tôi sẽ không trách tội các cậu. Nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua, sao bây giờ cậu mới nói với tôi, có phải cậu sợ người đàn ông kia hay không!!”
Tào Văn Sơn vỗ bàn một cái, một sức mạnh cực lớn lập tức phun ra ngoài, mặt bàn bằng đá cẩm thạch to bằng cái thớt hiện ra vài vết nứt rõ ràng.
Nếu như Thượng Ất ở đây lúc này, hắn nhất định sẽ kinh ngạc về sức mạnh khủng khiếp của Tào Văn Sơn. Dưới sự bồi dưỡng tận lực của quân đội, Tào Văn Sơn không còn là người đàn ông trung niên phì nhiêu bụng phệ mấy tháng trước. Toàn thân ông ta nổi đầy cơ thịt, chỉ cần vung hai tay lên một chiếc ô tô nặng ngàn cân cũng có thể văng ra ngoài mười mấy mét.
Chẳng qua điều khiến Mũi Lệch và những tên côn đồ khác khiếp sợ chính là đôi tay của Tào Văn Sơn. Dưới cơ duyên trùng hợp, đôi bàn tay bằng xương bằng thịt này đã hấp thụ thành công nguyên tố hệ kim trong siêu bão, chỉ cần Tào Văn Sơn sử dụng năng lượng hệ kim, hai tay của ông ta sẽ lập tức trở nên sắc bén vô cùng, ngay cả cây đại thụ to bằng thùng nước cũng bị một tay chặt đứt.
Nhìn thấy Tào Văn Sơn tức giận, Mũi Lệch bị dọa tới mức ngã xuống đất. Trước đó có mấy tên thuộc hạ bởi vì làm việc không tốt, Tào Văn Sơn đã dùng tay cắt bọn họ thành nhiều mảnh cho chó ăn ngay trước mặt nhiều người.
Mũi Lệch không muốn chết như vậy, gã ta vội vàng nói: “Lão đại Tào, bọn em không sợ. Bọn em chỉ là...chỉ là muốn làm rõ lai lịch của người đàn ông này, lỡ như là người của quân đội, không phải chúng ta nước lớn cuốn trôi đền rồng sao”
“Vậy cậu kiểm tra rõ ràng rồi sao? Lai lịch của người này thế nào?”
“Kiểm tra rõ ràng rồi, tên này không phải người ở đây, mà là người tị nạn từ bên ngoài đến. Anh cũng biết, ngày hôm qua có một con vượn khổng lồ chạy ra khỏi căn cứ quân sự, tuyến phòng thủ phía đông bắc kia chết không ít người, em đoán tên kia thừa dịp quân đội hỗn loạn chạy vào. Ngoài ra, anh Tào, em còn thăm dò được ngày hôm qua Cúc Thiến chạy ra ngoài liên lạc với Phi Miêu. Hôm nay Phi Miêu mang về cho cô ta một thứ, anh đoán xem là cái gì?” Oai Tị len lén đánh giá Tào Văn Sơn, thấy trên mặt ông ta không có vẻ tức giận, cúi người lại gần, thấp giọng nói: “Là bản đồ căn cứ quân sự vẽ tay, nhóc con này gan to bằng trời, vậy mà muốn lẻn vào căn cứ quân đội!”
“Cái gì? Nó định lẻn vào căn cứ quân sự?” Tào Văn Sơn kinh ngạc nhìn Oai Tị, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm. Một lát sau, ông ta ngẩng đầu nói với Oai Tị: “Phái một ít người tới quân đội tìm cháu trai của tôi, nói có người muốn gây bất lợi cho quân đội, hy vọng nó phái một ít chiến sĩ biến đổi gen qua đây... "
“Bùm!”
“Phù phù!”
“Ôi chao, mẹ kiếp mày là ai vậy, dừng lại cho tao, a!”
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên bên ngoài phòng, Tào Văn Sơn chưa kịp nói xong đã thấy mấy tên thuộc hạ hốt hoảng bước vào, hét lên: “Không xong rồi, lão đại Tào, người đàn ông đêm qua đánh tới, anh ta nói anh ta biết anh!”
“Biết tôi? Ai?” Tào Văn Sơn bỗng nhiên đứng dậy, định lao ra ngoài, lúc này một giọng nói chậm rãi vang lên: “Hiệu trưởng Tào, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?”
Đứng ở trước cửa phòng, khóe miệng Thượng Ất thản nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn Tào Văn Sơn lại đầy giễu cợt và lạnh lùng.
Cúc Thiến nói không sai, lão đại Tào hoàn toàn chính là Tào Văn Sơn, ngay cả khi hình tượng hiện tại gã này trở nên khôi ngô cao lớn, Thượng Ất cũng ngay lập tức nhận ra gã vô liêm sỉ suýt làm tan nát gia đình mình này.
“Cậu là…?” Tào Văn Sơn cẩn thận nhìn Thượng Ất, mở miệng liền có thể nói ra thân phận hiệu trưởng lúc trước của ông ta, điều này cho thấy đối phương hẳn là nhân viên của trường học. Nhưng mà Tào Văn Sơn liên tục lục lại trí nhớ, lại không nhớ ra thân phận của người đàn ông cao lớn anh tuấn này. Ông ta làm sao biết, thầy giáo Thượng Ất gầy yếu năm xưa nay đã trở nên vô cùng cường đại.
"Nhắc nhở anh một chút, hơn một tháng trước, phó hiệu trưởng Trần Lệ Mai theo lệnh của anh, cố ý đến nhà sa thải tôi, không biết bây giờ phó hiệu trưởng Trần thế nào, có phải các người không có chuyện gì thì lại trốn ở trong văn phòng không!" Thượng Ất lạnh lùng nói.
“Cái gì, cậu… cậu là giáo viên ngữ văn bị bệnh tim kia sao? Hình như cậu là…Thượng…Thượng Ất!” Nhận ra Thượng Ất, sắc mặt Tào Văn Sơn trắng xanh. Thượng Ất không những không chết mà còn trở nên mạnh mẽ như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi: “Thượng Ất, cậu chính là người ngày hôm qua đã giết mấy người của tôi sao? Tạp chủng, lúc đầu mày
không chết vì bệnh là do mạng mày lớn, bây giờ mày còn dám chạy đến chỗ tao tìm cái chết, mày thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao!”
“Hiệu trưởng Tào, anh nóng lòng muốn tôi chết như vậy sao, không bằng gọi điện thoại cho phó hiệu trưởng Trần Lệ Mai tới đây, chúng ta ôn lại chuyện cũ, sau đó muốn chém muốn giết tuỳ ý anh, thế nào?” Thượng Ất cười nhẹ, ánh mắt lại quan sát bốn phía, khi tầm mắt rơi vào chiếc két sắt khổng lồ màu đen phía sau Tào Văn Sơn, ánh mắt Thượng Ất đột nhiên sáng lên vài phần: “ Hơi thở HP thật nồng nặc, trong đó đều là tinh hạch sao? Chẳng qua sao tôi lại cảm nhận được hương vị nguyên tố hệ kim, chẳng lẽ nói trong két sắt có...nguyên tố tinh hạch quý hiếm?”
Không kịp quan sát kỹ hơn, tiếng cười ngạo nghễ của Tào Văn Sơn lại lọt vào tai Thượng Ất: “Hahaha, Thượng Ất, tao nghĩ mày không phải không sợ chết, mày là sợ không chết sớm hơn. Mày còn chưa biết nhỉ, Trần Lệ Mai đã sớm chết, con điếm thúi này ghen tuông với mấy nữ sinh, mấy lần phá hỏng chuyện tốt của tao, mấy tuần trước đã bị tao chặt tay chân cho chó ăn! Hừ, mày đã muốn gặp cô ta như vậy, ông đây sẽ thành toàn cho mày. Người đâu, bao vây cho tôi, tao ngược lại muốn xem thử mày là ba đầu sáu tay hay cả người bằng vàng mà dám giương oai trước mặt ông đây!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo