Chiếc điện thoại di động trong túi vẫn đang rung; tôi liếc nhìn ID người gọi, là Vân Xuyên.
“A lô Vân Xuyên, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ! Đừng lo lắng.”
“Thí chủ, trong đạo quan có chút vấn đề. Tôi e rằng chúng tôi phải hoãn lại thời gian đã hẹn rồi. Anh có thể đến Trung tâm hỏa táng Cầu số 3 trước 5:00 chiều nay được không?”
Tôi vừa sống sót sau tai nạn, thế nên vô cùng lo lắng, bèn vội vàng đồng ý ngay.
Tắt cuộc gọi, tôi vẫn cầm điện thại trên tay, nhìn chằm chằm vào sợi dây điện và đống công cụ sửa chữa nằm vương vãi trên mặt đất.
“Không có bất cứ dấu hiệu nào, cũng không phải do một kế hoạch kín kẽ do ai đó sắp đặt nên, biến cố vừa rồi cứ xảy ra một cách ngoài ý muốn như thế. Cơ bản là, dù mình có muốn phòng tránh cũng không thể nào tránh khoi được.” Lúc này, tôi cảm thấy bản thân cứ như một con chim sợ cành cong, nhìn cái gì cũng thấy nguy hiểm cả. Tôi dán lưng vào tường, tiến từng bước cẩn thận dưới ánh mắt kỳ quái của các bác sĩ và bệnh nhân xung quanh.
“Xem ra, số mệnh đã xác định là mình phải gặp nạn trong ngày hôm nay. Lần này, đối thủ của mình không phải là người hay quỷ nữa, mà chính là ý trời vô hình.” Thực ra, trong lòng tôi cũng khá bất lực. Gã Song Diện Phật mang ý đồ nghịch thiên sửa mệnh kia và Âm Gian Tú Tràng lấy chúng sinh làm mồi mới đúng là kẻ địch chân chính với ý trời cơ mà? Tôi chỉ là một con tốt trong tay người khác, thế mà cũng bị ông trời thù hằn đến vậy ư? Chẳng lẽ, ý trời cảm giác được sự uy hiếp đến từ tôi à?
“Ý trời khó lường, vì đó là một khái niệm hư vô mờ mịt. Xem ra, mình cần phải tìm anh Lưu mù để bàn bạc kỹ càng hơn. Phải gặp anh ấy càng sớm càng tốt; nếu trì hoãn nữa, đoán chừng mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại anh ấy.”
Những gì mà tôi trải qua ở cửa phòng vệ sinh vừa rồi đã xua tan cảm giác cầu may trong đầu tôi. Tình hình thực tế đã chứng thực suy đoán trước đó, rằng tôi sẽ chết vào ngày 30/10 này.
Đầu óc tôi có chút hỗn loạn vào hiện tại, đủ loại suy nghĩ cứ hiện ra. Tôi bước đến cửa thang máy, nhìn số tầng trong ánh đèn màu đỏ trên bảng điều khiển thay đổi liên tục, cho đến khi hạ đến tầng lầu mà tôi đang đứng.
Cửa thang máy màu trắng bạc mở ra hai bên, tôi chuẩn bị bước vào mà không hề nghĩ ngợi nhiều.
“Dừng lại!”
Có một tiếng gầm đột ngột vang lên từ linh đài, tôi như thể được đánh thức từ giấc mộng. Thời khắc này, bàn chân trước của tôi đã nhấc lên, đưa ra lơ lửng giữa không trung.
“Đệt...”
Tuy rằng cửa thang máy mở ra, nhưng thùng thang máy vẫn chưa hạ xuống. Ước chừng chỉ một chớp mắt nữa thôi, nếu tôi thật sự bước tới, chắc chắn sẽ rơi xuống giếng ngầm bên dưới ống thang máy này.
Đây là một tòa nhà cao 4 tầng. Tôi nhìn xuống dưới, có những đường gấp khúc phức tạp ở phần đáy hệ thống thang máy, và tôi chắc chắn sẽ chết nếu rơi xuống đó.
“Thang máy này định nuốt người, ăn thịt à?” Tôi sởn hết cả gai gốc, kém một bước nữa thôi là đi chầu ông bà rồi: “Cũng may! Giọng nói trong linh đài kia vang lên đúng lúc nguy cấp. Cơ mà, kẻ kia không hề nói chuyện từ trước đến giờ, vẫn luôn tu dưỡng... Có lẽ là chưa hồi phục thương thế.”
Trong lần livestream trên chuyến xe chết chóc số 14, tôi đã dùng bừa lá bùa Thỉnh Thần kia, từ đó mà khiến vị đại tiên này trú ngụ lại bên trong linh đài của tôi. Căn cứ vào những thông tin mà tôi từng tìm hiểu ở các nơi, đó hẳn là cơ thể thực sự của con Huyết hồ. Năm đó, nó tàn sát cả hai nhà Đạo và Phật, bị phán xét là một tồn tại cấm kỵ trong mắt những người tu hành.
Khi khoang thang máy hạ xuống, mọi thứ trở lại bình thường; tất cả biến cố vừa rồi cứ như ảo giác vậy.
Cửa thang máy mở toang ra; y tá và người nhà bệnh nhân bước ra khỏi đó. Họ nhìn tôi đang đứng trước cửa thang máy, cảm thấy có chút kỳ quái.
“Anh ơi, anh không khỏe à? Sau mặt anh tái nhợt rồi còn đổ mồ hôi hột đầy người vậy? Khoa nội nằm trên tầng 3. Em đưa anh đến đó nhé?” Một cô y tá nhiệt tình dừng chân bên cạnh tôi hỏi han, trong khi tôi chỉ lắc đầu.
“Trước đây, khu thang máy này có bị hư hỏng gì không?”
“Cách đây lâu rồi, em có nghe một lần. Nghe nói là, cửa thang máy sẽ tự động mở ra, nhưng sau khi có thợ máy đến đây bảo dưỡng thì vấn đề ấy không còn xảy ra nữa.”
“Ồ, cảm ơn em nhé.”
Tôi xoay đầu đi ngay, tiến vào lối đi thoát hiểm để chạy bộ xuống cầu thang. Cách một khoảng khá xa mà tôi vẫn còn mơ hồ nghe thấy tiếng cô y tá vừa rồi lặp đi lặp lại: “Đúng là một anh chàng kỳ quái.”
Tôi cũng không dám phân tâm nữa. Sau khi chạy ra khỏi bệnh viện, tôi lập tức gọi điện ngay cho anh Lưu mù. Đối địch với ông trời là một chuyện vô cùng khó khăn đó, tôi còn chưa chuẩn bị đủ tâm lý. DO đó, tôi cần tìm một người có chuyên môn để tham khảo ý kiến.
“Anh Lưu, tôi đang ở cổng Bệnh viện Nhân dân số 1. Anh có thể tới đây ngay được không?”
Anh Lưu mù vẫn đang xem bói dưới gầm cầu vượt; nghe tôi kể sơ bộ về sự việc vừa rồi, anh ta vô cùng kinh ngạc, lập tức xách theo giỏ tre, vác đòn gánh chạy đến ngay.
Tôi đứng một mình trên bãi đất trống phía ngoài bệnh viện. Thỉnh thoảng nhìn lướt qua xung quanh, tôi cũng nhận ra từng ánh mắt khó hiểu của khách đi đường nơi đây. Mãi đến khi nhìn thấy anh Lưu mù xuất hiện, tôi như gặp được vị cứu tinh của đời mình vậy: “Anh Lưu! Anh đừng đến gần em. Chúng tôi nói chuyện cách nhau 2 – 3 mét nhé!”
“Chú mày bị trúng tà à?” Giữa dòng người tấp nập, anh Lưu mù đột nhiên lấy ra hai lá bùa từ bộ đạo bào của mình, sau đó nhanh tay dán lên người tôi. “Đây là bùa tăng cường may mắn, hy vọng có một chút tác dụng với chú mày.”
Anh ta bèn lùi lại vài bước, bấm ngón tay và hỏi: “Nói anh nghe, chuyện gì đang xảy ra?”
Tôi kể lại những gì mình thấy trên chuyến tàu tử thần và tất cả những gì tôi vừa khám phá ra cho anh Lưu mù nghe. Nghe xong, anh ta nhíu mày lại, trông sắc mặt vô cùng bất ổn: “Anh mày chưa bao giờ nghe nói về chuyến tàu tử thần kia. Nhưng theo mô tả của chú mày, đúng thật là chuyến tàu kia đang chở khách oán linh xuống âm phủ. Đây có lẽ là một bộ phận liên quan đến luân hồi của Thiên đạo. Chú mày đã vi phạm quy định của ông trời khi cứu người đáng ra phải chết, và bản thân chú mày cũng đã phạm vào điều cấm kỵ khi bước lên chuyến tàu của người chết bằng thân phận của người sống. Thảo nào, chú mày lại nhìn thấy bản thân mình trên tàu. Thiên đạo vô tình! Khi tự bản thân chú mày bước lên tàu, dù chú mày có là người sống hay đã chết, thì dương thọ của chú mày cũng đã cạn kiệt trong mắt của Thiên đạo rồi. Nếu chú mày không chết, vậy chính là lỗ hổng to trong tấm lưới của Thiên đạo.”
“Anh nói nghe ghê vỡi! Em còn chưa muốn chết nha!” Tôi âm thầm chửi cha mắng mẹ Âm Gian Tú Tràng cả ngàn lần. Bọn chúng đấu trí với Song Diện Phật thì thôi đi, cuối cùng tự dưng đẩy tôi ra làm vật hy sinh cho Thiên đạo làm gì? Đây không phải là đang gài bẫy tôi à?
“Anh mày vừa mới bói cho chú mày một quỷ. Con đường phía trước của chú mày bị cắt đứt ngang, tựa như bị Thiên đao chém xuống vậy. Một chân của chú mày đã giẫm lên bờ vực sau; chỉ cần một chút ngoại lực, chú mày sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, ngã xuống vực sâu không đáy.” Nói xong, anh Lưu mù lại lắc đầu, “Nhưng chú mày cũng không cần phải hoảng sợ. Những lúc mà anh mày gieo quẻ cho chú mày, cơ hồ đều là quẻ hung hiểm y hệt nhau cả. Hầu như mọi quỷ đều cho ra kết quả là âm dương xung đột, số mệnh tương khắc.... Mọi quẻ hung hiểm mà anh mày từng học và biết đến, đều ứng nghiệm vô chú mày hết. Do đó, anh tin là chú mày sẽ gặp dữ hóa lành trong lần này. Giờ còn chuyện gì nữa không? Nếu hết chuyện thì anh mày về nhé, còn chưa kịp dọn quầy hàng bên kia kìa!”
“Anh à, lần này em thực sự có thể gặp nguy hiểm đấy! Anh đừng có dùng giọng điệu thản nhiên như vậy để đuổi em được không?” Đúng thật là anh Lưu mù cứ bói ra tôi gặp họa sát thân liên tục, nên anh ấy cứ nghĩ lần này cũng giống như mấy lần trước mà thôi.
“Không phải anh đã đưa cho chú mày 2 lá bùa rồi sao? Cái đó là anh mới vẽ hôm qua đấy, rất linh nghiệm nha.”
“Ôi trời, mấy cái loại bùa này, em cũng biết tự vẽ mà.” Tôi nhăn nhó mặt mày, muốn anh Lưu mù tìm cách dùm tôi. Anh ấy bị tôi bám riết cũng đành bó tay, thế là kêu tôi kể rõ từng chi tiết một về những gì mà tôi trải nghiệm trong mấy ngày qua.
Lúc đầu, anh ta cũng không quan tâm cho lắm. Cho đến khi tôi nói mình bị thiếp Diêm Vương dán lên, anh Lưu mù mới đột nhiên trừng to hai mắt, ngón tay run rẩy, thậm chí còn giật đứt vài sợi râu.
“Hèn chi! Diêm Vương bảo chú mày chết vào canh ba, ai dám giữ chú mày đến canh năm?” Sau khi nghe anh Lưu mù giải thích, tôi mới dần hiểu rõ. Hóa ra, kiếp nạn trên người tôi được hình thành từ nhiều phương diện khác nhau.
Nguyên bản, công đức của tôi đang là số âm, không đáng tồn tại giữa đất trời này. Bên cạnh đó, tôi từng trúng thuật Hàng Đầu tại bệnh viện tâm thần Hận Sơn; vết thâm đột tử trên mũi tôi vẫn còn, vẫn tiếp tục cào cấu mạng sống của tôi. Theo cách nói của anh Lưu mù, nếu đổi trường hợp của tôi vào người khác, chắc chắn đã sớm thịt nát xương tan rồi.
Sau đó, tôi bị Tam âm tông dán thiếp Diêm Vương lên người; và dĩ nhiên, lá bùa đen ác độc cấm kỵ này chính là mồi lửa để thổi bừng tất cả những nhân quả trước đó.
Phương pháp chế tạo thiếp Diêm Vương đã bị thất truyền từ lâu. Hầu hết các lá bùa hiện có đều là phiên bản chưa hoàn chỉnh được lưu truyền từ thời cổ đại. Thế nhưng mà, dù đó có là phiên bản không hoàn chỉnh thì cũng không phải là thứ mà người sống có thể chống lại. Lá bùa này ẩn chứa sự bí ẩn về sự sống và cái chết. Miễn là chưa giải trừ được loại bùa này, vậy hiệu quả của nó vẫn luôn tuần hoàn, mãi đến khi kẻ trúng bùa chết đi mới ngừng lại.
Tam âm tông bị tổn thất lớn như vậy tại trường trung học Tân Hỗ, đương nhiên bọn chúng sẽ không buông tha cho tôi. Anh Lưu mù đoán rằng, có thể là hôm nay bọn chúng sẽ tập hợp tất cả sức mạnh của cả tông môn để kích hoạt uy lực của lá bùa ấy, thúc đẩy Diêm Vương đòi mạng tôi.
Lục đạo luân hồi đều nằm dưới Thiên đạo; còn ý trời vốn dĩ đang nhằm vào tôi; lần này rõ ràng chính là thuận nước đẩy thuyền, định rõ ngày chết cho thằng Cao Kiện này.
“Người bình thường sẽ giết người bằng tay chân hoặc công cụ nào đó; còn ý trời muốn giết người, sẽ có thể sử dụng vạn vật để hạ sát. Chú mày vĩnh viễn không thể đoán được mối đe dọa chết chóc thực sự đến từ đâu! Có lẽ, chỉ cần một động tác sơ suất nhỏ thôi là đủ để giết chết chú mày.” Anh Lưu mù thở dài, chìa cây đòn gánh bằng tre đã rạn nứt cho tôi: “Chú mày tự cầu phúc đi! Cây đòn gánh này là vật tổ truyền của nhà họ Lưu. Nếu chú mày nhìn thấy số lượng vết nứt trên cây đòn gánh tăng lên, vậy có nghĩa là sắp có nguy hiểm xuất hiện.”
Tôi nắm lấy cây đòn gánh, cảm thấy tâm tình rất nặng nề: “Còn 10 tiếng nữa mới kết thúc ngày hôm nay. Nếu em không thể vượt qua, vậy kể như tất cả đã kết thúc.”
........
Nếu yêu thích bộ truyện này, nhớ vote 5 sao cho Di nha.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo