Suy tính kỹ càng, tôi nghĩ điều này cũng khó xảy ra. Dù sao thì bản thân Song Diện Phật cũng là Soán Mệnh sư, và ảnh hưởng của ý trời đối với gã là rất ít.
Nhìn vào đồng hồ, lúc này đã là 6:40 phút tối, bầu trời vẫn chưa hoàn toàn đen hẳn. Trung tâm hỏa táng Cầu số 3 ở vùng ngoại ô, xung quanh đều là mồ mả và đất hoang. Sẽ thực sự rất tồi tệ cho tôi nếu có xung đột với Tam âm tông ngay vị trí này.
Đi cả một đoạn đường mà không thấy taxi đâu, đến hơn 7:00 giờ thì trời tối hẳn. Chuyến xe buýt trên đường Số 14 đã hết giờ hoạt động, chờ trên đường hồi lâu mà chẳng thấy chiếc xe nào chạy ngang.
Trong khoảng thời gian này, tôi lại không gặp bất cứ tai nạn nào. Điều này mang đến cho tôi một cảm giác kiểu, hoàn cảnh sóng yên biển lặng thế này chỉ là dấu hiệu của một cơn cuồng phong sắp đến – không động thì thôi, đã động ắt hẳn chính là chắc chắn giết chết được tôi.
Tôi thầm cảm thấy lo lắng, thò tay chạm vào mấy lá bùa và lệnh bài Soán Mệnh sư trong người. Hiện tại, đây là thứ duy nhất mà tôi có thể dựa vào. Lại đi hơn một giờ đồng hồ, tôi đã tiến tới nội thành. Nhìn thấy đèn neon sặc sỡ, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Hẳn là Tam âm tông sẽ không cả gan ra tay ngay trong lòng thành phố nhỉ?”
Ngày nay, người tu hành đều chú ý lánh đời. Chính đạo hay tà đạo, đều không dám làm ồn ào vì sợ làm phiền đến giới truyền thông, cuối cũng sẽ dẫn đến những vấn đề khó mà đè ép nổi.
“8:35 phút tối.” Tôi cầm điện thoại, cứ liên tục nhìn xuống đồng hồ. Chỉ còn chưa đầy bốn giờ nữa là hết ngày hôm nay. Cơ mà, tôi không thể nào vui mừng cho được, chỉ càng lúc càng lo lắng hơn mà thôi. Về tổng thể, tôi cứ cảm giác là đại họa sắp sửa ập xuống đầu.
“Trở lại cửa hàng của mình trước đã. Ở đó, mình mới thấy yên tâm.” Bôn ba cả ngày, chân tôi dã tê dại. Hiện tại chính xác là 9:00 giờ tối; tôi cũng đã về tới phố Đinh Đường. Mở cửa ra rồi bước vào trong, tôi nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Mình đều quen thuộc với mọi thứ trong cửa hàng, thế nên chắc chắn sẽ không đụng đến nguồn điện, khí đốt và những thứ nguy hiểm khác. Mình cũng không tin là bản thân sẽ gặp nguy hiêm nếu ở đây suốt đêm?” Tại cửa ra vào bệnh viện lúc ban ngày, xe taxi bị xe tải chuyển nhà bám đuôi theo, sau đó bị tông vào. Chiếc tủ quần áo trên chiếc xe tải kia đập vỡ phần kiếng đuôi xe - nếu tôi ngồi trong đó, chắc chắn sẽ tử vong, nhưng tài xế lại không hề hấn gì. Từ đó có thể thấy rằng, ý trời cũng rất kiềm chế trong việc giết người, ít nhất là sẽ không liên quan đến người vô tội, mà chỉ muốn lấy mạng một người cụ thể mà thôi.
“Động đất, bão và những thảm họa thiên nhiên quy mô lớn khác sẽ không xảy ra. Theo cách này, nếu ý trời muốn giết mình, chỉ có thể dựa vào một số lực lượng và cá nhân nhất định.” Suy đoán đến đây, tôi cũng giảm đi nỗi sợ trong lòng. Chỉ còn 3 tiếng đồng hồ nữa là hết ngày hơm nay, dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng vượt qua.
Cửa sổ và khóa cửa đều được mở toang để dễ dàng thoát thân ra ngoài. Tôi cố gắng tu hành Diệu Chân tâm pháp, nhưng quá nhiều suy nghĩ hỗn tạp trong đầu khiến tôi không cách nào tập trung được. Ngồi ở tầng một của cửa hàng, tôi bèn rà soát lại tình hình tu luyện của âm Dương Quỷ Thuật và Diệu Chân tâm pháp.
Vì nhiều lý do khác nhau, Diệu Chân đạp pháp của tôi có chút chậm tiến bộ, cảnh giới vẫn chưa được tăng lên.
Về phần Phật đạo, tôi thậm chí còn không được tính là đã nhập môn, đơn giản chỉ là tình cờ được Thiên Tâm Thượng Nhân chỉ điểm, kết một mối thiện duyên mà thôi.
Ngược lại, Quỷ thuật lại là có đến sau nhưng có thành tựu nhiều nhất, trở thành pháp môn mạnh nhất mà tôi sở hữu ngay lúc này.
Âm Dương Quỷ Thật tổng cộng được chia thành 9 cảnh giới; ba cảnh giới đầu tiên là Trúc cơ, bao gồm mở Quỷ nhãn, Dịch linh Đuổi quỷ, Truy hồn Đoạt phách; sau đó là ba tầng viên mãn, được gọi là Quỷ thuật tiểu thành. Quỷ thuật tiểu thành, nghe có vẻ khá đơn giản; nhưng trên thực tế, có lẽ phải tính đến mấy chục Quỷ tu mới có một người đạt đến cảnh giới này. Trong thời đại hòa bình và thịnh vượng ngày nay, tu Quỷ rất khó. Bọn đệ tử của tên Xà Công và Xà Thiên kia đã tu hành từ nhỏ, nhưng tu vi cũng chỉ bất quá là ‘tiểu thành’ mà thôi.
“Mình chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá đến tầng thứ 4 của Quỷ thuật. Nếu bây giờ có thể thăng cấp, đêm nay mình càng có cơ hội sống sót cao hơn.”
Âm Dương Quỷ Thuật đến tầng thứ 4 được gọi là Ngũ phương Lệnh quỷ, số lượng và chất lượng trong quá trình điều khiển quỷ hồn đều được cải thiện lớn. Tầng thứ 5 có thể giúp người tu luyện mượn sức mạnh của quỷ thần. Về tầng thứ 6, trong sách ghi rất mơ hồ, hoặc cũng có thể là do tôi còn yếu kém nên đọc không được.
Nhưng chỉ cần đạt đến tầng thứ 4, tên Xà Thiên kia sẽ chỉ như một con gà mờ trong mắt tôi, không chịu nổi một đòn.
“Ngũ phương Ôn quỷ, Cửu sửu Oán quỷ.” Tôi ngẫm nghĩ những môn thuật pháp trong sách; thời gian dần trôi qua, đêm càng sâu hơn.
Trong lúc thần niệm đang lan tràn bên ngoài, bên tai tôi chợt vang lên tiếng gầm rú của động cơ ô tô cùng tiếng gió thổi sàn sạt qua rèm cửa. Đây vẫn là một đêm mùa thu bình thường, chẳng có bất cứ một luồng sát khí nào cả.
Ngay khi tôi đang đọc thầm khẩu quyết, hoàn toàn tập trung vào Quỷ thuật, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Tôi nhìn vào ID người gọi, đó là Vân Xuyên.
“Muộn như vậy rồi, chẳng phải là cậu ấy đang canh gác bên linh cửu của đạo trưởng Nhàn Thanh sao? Tại sao lại gọi mình vào lúc này?” Hôm nay đối với tôi quá đặc biệt. Tôi đã quyết định trước khi nhấn nghe máy, bất kể Vân Xuyên nói gì, tôi đều thoái thác cho đến sau 12:00 giờ đêm.
Tôi còn chưa kịp nói gì sau khi bắt máy, giọng nói yếu ớt của Vân Xuyên đã phát ra từ đầu dây bên kia: “Tam âm tông đã sử dụng bí thuật để mê hoặc tâm trí tôi, anh mau chạy đi! Bọn chúng đã biết bí điển đang nằm trong tay của anh. Tam âm đã tề tụ, bọn chúng dốc hết vốn liếng để ra tay rồi. Chạy nhanh lên! Rời khỏi Giang Thành đi!”
Nghe Vân Xuyên nói xong, tôi cũng không nói gì nữa. Vì người bên kia dám cho cậu ấy có cơ hội gọi điện thoại, có nghĩa là bọn chúng tự tin là tôi không thể trốn thoát được.
“Thiên tai không giết được mình, giờ lại muốn dùng nhân họa để tiêu diệt mình ư? Ông trời đáng ghét kia, tôi và ông không thù không oán, tại sao ông cứ muốn dồn tôi vào đường cùng!” Từ giọng nói trong điện thoại, tôi đã nhận ra tình trạng suy yếu của Vân Xuyên, giống như đang bị thương nặng vậy. Đạo trưởng Nhàn Thanh còn chưa kịp mồ yên mã đẹp, đệ tử của ông ấy đã bị người khác bắt nạt đến vậy. Thời khắc này lại khiến tôi nhận ra tầm quan trọng của sức mạnh cá nhân.
Thế giới này, về mặt nổi là đang vận hành theo các quy định của những kẻ bề trên, trong khi mặt chìm lại chứa đầy những sự nhơ bẩn. Chỉ khi bản thân không từ mọi thủ đoạn để trở thành kẻ bề trên, vậy mới có thể bảo đảm giữ lấy lợi ích thực sự của chính mình.
“Thật không may, mình vẫn còn chậm một bước. Nếu có thể lật đổ nhà họ Giang, phá vỡ nền móng của Tam âm tông tại thế giới người phàm, thế sẽ dễ dàng để đối phó với bọn chúng hơn.” Có lẽ Tam âm tông cũng nhận ra mối đe dọa từ tôi, vậy nên lần này cũng cố gắng huy động lực lượng toàn tông để bắt lấy tôi.
“Một người chống lại một tông phái tà ác truyền thừa qua mấy trăm năm ư?” Tôi còn chưa đủ tự tin là mình đủ đẳng cấp ấy, cuối cùng đành phải nhìn lên đồng hồ treo tường – đã 9:50 phút.
Tôi tranh thủ thời gian bắt lấy quyển sách cổ giấu kín vào người. Khi vừa xong việc, tôi chợt nghe thấy chiếc đòn gánh vang lên 3 tiếng giòn rụm liên tục, từng vết nứt dữ tợn trải dài cả thân tre.
“Bọn chúng đến rồi!”
Tôi nắm lấy đòn gánh bước ra ngoài. Vừa chạm vào rèm cửa, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Đầu ngón tay của tôi chạm vào một thứ gì đó cực kỳ lạnh lẽo, chắc chắn không phải là xúc giác nên có đến từ một chiếc rèm cửa.
“Không giống như kim loại, cứng, lạnh, hình như là vảy nhỉ?” Nhận ra gai ốc đang từ từ nổi lên khắp người, tôi tung chân đá văng tấm rèm cửa này đi.
Tấm rèm cửa được may từ vải quân đội rơi xuống mặt đất; có thứ gì đó ngã màu xanh lục uốn lượn bò ra. Từ từ sau đó, chính là hàng loạt những con rắn độc sặc sỡ xuất hiện!
Tôi vội hít sâu một hơi!
Cách đây đã lâu, tôi có nghe Giang Phi nói về thủ đoạn của nhánh Xà Công đến từ Tam âm tông. Bọn chúng không chỉ giỏi về giao tiếp với quỷ quái, mà còn có khả năng điều khiển rắn rít và côn trùng. Rõ ràng, đạo bào của nhóm người này còn thêu hình của một con rắn độc mà!
“Những con rắn này đến đây từ khi nào?” Xung quanh Giang Thành đều có rắn, nhưng rất hiếm thấy. Nhiều người có bản năng sợ rắn, và tôi là một người như vậy. Nhìn thân hình uốn éo của chúng, trông có vẻ chậm chạp nhưng lại nhanh chóng bò lổm ngổm khắp cả căn nhà này, cũng khiến tôi tím tái cả mặt mày.
“Chẳng lẽ bên ngoài còn có nhiều hơn trong này?” Lần trước ở trường trung học Tân Hỗ, Tam âm tông đã mang theo đại trận Chuyển luân – trận pháp có uy lực sánh ngang bùa chú thượng thừa – để giết tôi, cũng thăm dò ra con át chủ bài của tôi. Lần này hùng hổ như thế, ắt hẳn đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí là tính luôn cả trường hợp Quỷ mẫu xuất hiện.
“Mình phải đi khỏi đây! Nhưng nếu rời khỏi đây, mình có thể đi đâu? Cục cảnh sát ư? Hay nhà của anh Lưu mù?” Rắn độc ở khắp mọi nơi, mà cục cảnh sát cũng chưa chắc đã an toàn. Anh Lưu mù thì biết xem bói, xem phong thủy, nhưng chưa chắc là có kỹ năng chiến đấu bằng tôi.
“Chạy trốn đi đâu đây? Toàn bộ Giang Thành đều là địa bàn của Tam âm tông. Chính Tam âm tông là kẻ hậu thuẫn cho nhà họ Giang. Mình làm sao có thể chống lại một con quái vật khổng lồ như vậy?!”
Lên trời không đường, xuống đất không lối – trán tôi túa đầy mồ hôi: “Chẳng lẽ thằng Cao Kiện này sẽ thực sự phải chết va ngày 30/10 hôm nay ư?
Phải có lối thoát, phải có lối thoát! Thiên đạo luôn có lỗ hổng, thế con đường sống kia đang nằm ở đâu đây?” Tôi lùi lại một bước, né tránh bầy rắn độc đang len lỏi ùa đến. Bỗng nhiên, sau lưng tôi chạm vào một túi xách da màu đen. Đó là vật mà tôi cất công cụ livestream bên trong.
“m Gian Tú Tràng? Đúng rồi! Vẫn còn một nơi tại Giang Thành, nơi mà Tam âm tông không thể nào khống chế được.” Trong đầu tôi dần hiện lên ba chữ: Đường Vô Đăng.
Nói thì dài, nhưng ý tưởng này chỉ là lóe lên trong chớp mắt. Tại khoảnh khắc này, tôi đã trông thấy ánh sáng của hy vọng, thứ hy vọng để phá giải cục diện bế tắc của đêm nay. Nhưng trong lúc định xoay người rời khỏi cửa hàng nhỏ, mắt cá chân của tôi bỗng nhói đau một cái.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo