Thành thật mà nói, tôi không đủ tư cách để bình luận về tín ngưỡng của một người.

Lô Văn Xương tin vào Song Diện Phật, hẳn là vì Song Diện Phật đã giúp gã ở một phương diện nào đó, có thể là về mặt vật chất, thân thể hoặc tinh thần.

Tôi không chủ động phủ nhận đức tin của gã, chỉ thuận theo lời gã mà hỏi tiếp: “Nghe anh nói vậy, vợ con anh đều bị tàn tật đều là do hậu quả của kiếp trước ư? Chẳng lẽ, trong số mệnh đã an bày sẵn, hai người bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải kiếp nạn này à?”

“Gian khổ của kiếp này đều là tội ác tích lũy từ kiếp trước đấy. Nếu muốn giải thoát, chỉ có thể quy y cửa Phật, rửa sạch nghiệp chướng mà thôi.” Ánh mắt của người đàn ông này vô cùng bình tĩnh, còn người vợ xinh đẹp của gã cũng tỏ vẻ vô cùng thành kính, chỉ có mỗi nhóc Lô Minh lại khổ sở cúi đầu vì không hiểu cha mình nói gì.

“Tin vào Phật Đà có thể rửa sạch nghiệp chướng ư?” Tôi nhìn cặp vợ chồng trước mặt; và từ họ, tôi có thể nhìn thấy một mô hình thu nhỏ của toàn bộ khu Song Phật. Lúc đó, tôi đi dò xét khu trang viên của Lý Trường Quý lúc giữa đêm; ngôi biệt thự của tay đại gia giàu có nhất Tân Hỗ cũng thờ một bức tượng Song Diện Phật. Do đó, ắt hẳn chuyện thờ phụng Song Diện Phật là một tập quán khá phổ biến ở khu Song Phật kia.

“Phật pháp vô cùng thần kỳ, không chỉ có thể rửa sạch tội lỗi, mà còn giúp thân thể và tâm linh của chúng ta thăng hoa. Cũng do phúc tuệ cùng tu, làm mọi việc với tâm lý đem lại lợi ích cho tất cả chúng sinh, cuối cùng mới đến lợi ích của chính mình. Bởi vì không ích kỷ, thế mới là điều thiện to lớn nhất của ngài ấy.” Người đàn ông này nói cũng đúng ở một số mặt, nhưng tôi lại biết rõ gốc rễ của Song Diện Phật - Phật Đà mà bọn họ thờ phụng cũng không phải hoàn mỹ như vậy.

Phật có 2 mặt, một mặt trông rất hiền lành, nhưng mặt còn lại chính là dữ tợn và độc ác. Đức Phật này không phải là Đức Phật kia.

Tôi mỉm cười, nhìn người đàn ông nọ: “Vậy, chúng ta nói một chút về việc rửa sạch tội nghiệt nhé? Chẳng hay, vợ của anh từng phạm phải tội nghiệt gì, mà kiếp này lại phải chịu kiếp nạn như vậy?”

Người đàn ông trước mặt không trả lời ngay lập tức, im lặng một líc mới nói: “Khoan hẵng nói đến người nhà của tôi, cứ lấy tôi làm ví dụ nhé! Thuở nhỏ, tôi có tính tình rất ương bướng. Tôi xuống nước bắt cá, bắt được rồi thì ném lên bờ, bỏ cá chết khô dưới ánh nắng mặt trời. Tôi lên núi bắt chuột tre (còn được gọi là Dúi mốc nhỏ), cắt đứt đuôi nó rồi thả chung với mèo nhà, xem nó bị mèo vờn đến khi chết đi. Tôi đứng sang một bên, vỗ tay cổ vũ. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là tội ác. Chưa hết, tôi còn vô tình phạm phải vô số điều ác trong cuộc sống hàng ngày. Những tà niệm này luôn hành hạ tôi suốt một thời gian dài. Nhưng từ khi tôi tin vào Đức Phật, mọi thứ đã được cải thiện rất nhiều. Tôi không còn cảm thấy phiền muộn, tâm hồn tôi được thanh lọc, và tôi dần dần hình thành nên một trái tim hướng thiện.”

“Những gì anh nói nghe có vẻ nực cười nhỉ? Đức Phật mà anh thờ phụng chắc chắn từng nói rằng, tất cả chúng sinh đều bình đẳng. Ở một khía cạnh nào đó, anh và con chuột tre bị anh tra tấn, hay con cá mà anh bắt dưới sông kia, đều là một sinh vật. Nhưng khi anh đã dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để dằn vặt chúng nó đến chết, rồi chẳng lẽ anh chỉ cần niệm vài câu A Di Đà Phật là có thể tiêu trừ nghiệp chướng được à? Đây là công bằng sao? Đây là chúng sinh bình đẳng theo như lời Phật dạy à?” Tôi cười nhạt: “Lý do mà anh có thể tin vào Phật Đà để tìm kiếm sự thoải mái về tâm linh chính là, anh mạnh hơn bọn chuột tre và bầy cá đó. Anh chưa từng giết bất cứ ai đã từng bắt nạt anh, bởi vì nhân loại này đã có một hệ thống hoàn hảo. Anh không giết hổ và cá mập bởi vì anh yếu đuối hơn chúng, và cơ bản là anh không đủ khả năng giết chúng. Chọn lọc tự nhiên mà thôi, một sự thật rất đơn giản. Do đó, đừng nên trộn lẫn Phật lý vào đây, vịn vào đó mà tìm một lý do chính đáng để biện minh cho hành động của mình. Chẳng lẽ chỉ cần tin vào Phật, hóa ra anh lại không phải là tên hung thủ đã từng giết chết bọn chuột tre và cá sông kia à?”

Người đàn ông kia giận dữ ra mặt, nhưng tôi không cho gã có cơ hội mở miệng, lập tức nói tiếp: “Anh nói rằng, những khuyết tật của vợ và con trai anh đều là tội ác tích tụ từ kiếp trước, vậy anh có chắc là có kiếp trước tồn tại hay không? Đó vốn dĩ chỉ là một giả tưởng hư cấu mãi mãi không thể chứng minh, được thêu dệt nên từ Đức Phật mà anh vẫn luôn tín ngưỡng mà thôi. Vị Phật ấy đã cố ý tuyên truyền khi hùa theo nhu cầu tâm lý của anh đấy. Trên thực tế, tôi không hề phủ nhận là có Phật thật sự trên đời này, nhưng Phật Đà mà anh tín ngưỡng kia chính là một tên Phật giả mạo mà thôi.”

Nghe đến đây, Lô Văn Xương siết chặt nắm tay, đứng thẳng dậy từ chỗ ngồi. Gã chỉ thẳng vào mặt tôi; và nếu người vợ tên Thường Phỉ Phỉ bên cạnh không cố gắng hết sức để ngăn chặn gã, rất có thể gã đã đấm ngay vào tôi rồi: “Mày chưa bào giờ thờ phụng Đức Phật của tao, tại sao mày lại dám mở miệng vu oan như vậy?”

“Tôi chưa bao giờ trông thấy Đức Phật của anh, nhưng tôi biết rằng, một kẻ truyền bá tín ngưỡng từ việc lợi dụng tâm lý tìm kiếm sự an ủi của những người tàn tật chính là một người hèn hạ! Kẻ đó rêu rao về những điểm khuyết tật trên người các anh, rằng đó là một tội nghiệt nào đó, nhưng thật ra chính kẻ đó lại đang lợi dụng các anh như những món công cụ vậy. Đức Phật trong tín ngưỡng của các anh không hề cao cả như vậy đâu, gã ấy không hề muốn giúp đỡ các anh. Chỉ có bản thân mới là người làm chủ cho cuộc sống của riêng mình. Các anh phải tự nắm giữ cuộc sống của bản thân chứ? Những điểm khuyết tật trên cơ thể thực ra không có gì ghê gớm cả, nhưng điều khủng khiếp nhất chính là sự phản bội và thỏa hiệp về mặt tâm hồn.” Tôi cố gắng khuyên nhủ, mong họ tỉnh táo lại. Bởi vì trong thâm tâm tôi biết rõ rằng, tỷ lệ người khuyết tật ở khu Song Phật cao gấp 10 - 20 lần các khu vực thành thị khác. Điều này là vô cùng bất thường. Sự xuất hiện với mật độ dày đặc như thế của bọn họ có lẽ không phải do ngẫu nhiên, mà là một phần trong kế hoạch nào đó của Song Diện Phật.

“Ngu si, ăn nói bậy bạ! Nếu mày lại vu oan Đức Phật của tao, đừng trách tao không lịch sự.” Lô Văn Xương bị Thường Phỉ Phỉ nắm chặt lấy một tay, sắc mặt tái nhợt lúc này trông có chút gớm ghiếc.

“Phật của anh chưa nói với anh rằng, muốn làm điều thiện, thì không nên đấu đá tàn nhẫn à? Ngồi xuống đi! Tôi và anh chỉ đang thảo luận lẫn nhau. Tôi cũng không phủ nhận hoàn toàn mọi ý kiến của anh mà.” Sợ gã Lô Văn Xương này gây gấn sẽ khiến cô nhân viên đoàn tàu chú ý đến, tôi bèn hạ giọng khuyên nhủ, bảo anh ta ngồi xuống.

“Tao không so đo với mày nữa. Phật ở trong tim. Dù mày có phỉ báng thế nào, cũng không thể thay đổi đức tin của tao dành cho Đức Phật.” Giọng điệu của Lô Văn Xương vô cùng chắc chắn. Trong cái nhìn của tôi, gã thật sự rất đáng thương. Theo tôi đoán, hung thủ thực sự khiến vợ con của gã tàn tật rất có thể là Song Diện Phật. Đức tin mà gã thành kín tín ngưỡng lại chính là nguồn gốc gây ra tai họa cho gia đình gã.

Thấy tôi và người đàn ông trước mặt có dấu hiệu tiếp tục cãi vã nhau, Thường Phỉ Phỉ vội vàng ôm lấy chồng mình, sau đó vung tay múa chân trước mặt tôi.

Tôi không biết ngôn ngữ của người khiếm thính, nhìn mà chẳng hiểu gì cả. Ngược lại, hai cha con Lô Văn Xương và Lô Minh thấy thế thì chợt trở nên hiền hòa hơn.

“Những cử chỉ này là có ý gì?”

Thấy tôi hơi sững sờ, Lô Văn Xương cũng không định giải thích gì cả, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ôm lấy Thường Phỉ Phỉ, giao tiếp với cô tay bằng ngôn ngữ cử chỉ.

“Thù dai đến thế à?” Quả thật, đúng là tôi đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của đức tin đối với một người. Lô Văn Xương không muốn nói chuyện với tôi, thế nên tôi quay đầu nhìn sang con trai của gã, sau đó vỗ nhẹ vào vai Lô Minh: “Nhóc con, mẹ của cháu vừa nói gì vậy?”

Cậu bé giật nhẹ một cái, rụt rè nhìn sang cha mình rồi nói nhỏ: “Mẹ thay cha xin lỗi chú, hy vọng hai người đừng cãi cọ nhau nữa.”

Thằng nhóc ngểnh gương mặt nhỏ nhắn của mình lên: “Thật ra, cha cháu rất tốt. Cha chưa bao giờ giận hờn vì những khuyết điểm nhỏ nhặt của mẹ và cháu. Cha luôn chăm sóc cháu và mẹ rất chu đáo...”

Từ miệng của đứa trẻ, tôi đã biết thêm một số thông tin về gia đình này.

Thường Phỉ Phỉ mắc hội chứng chèn ép dây thần kinh, từ đó mới bị mất chức năng ngôn ngữ. Trong khi đó, cánh tay phải của Lô Minh bị cắt cụt là do bị té xuống trong lúc chơi đùa cùng một người bạn trên nóc nhà hồi 5 tuổi. Trong lúc té xuống, cẳng tay phải của thằng nhóc bị một thanh thép đâm xuyên qua, vết thương rách nghiêm trọng. Vì thiếu thốn chi phí điều trị nên dẫn đến việc trễ nãi giai đoạn tốt nhất để chữa trị, rốt cuộc đành phải cắt bỏ cả đoạn tay đó.

Tai nạn của Lô Minh luôn là nỗi đau canh cánh trong lòng cha nó. Chính vì tai nạn của Lô Minh mà Lô Văn Xương bắt đầu tin vào Song Diện Phật, vịn vào Phật Đà hư vô mờ mịt kia để tìm sự khoan dung cho bản thân, nhằm tiêu trừ cảm giác áy náy tận sâu trong nội tâm của mình.

Qua lời kể của Lô Minh, cuộc sống của gia đình ba người này đã được tái hiện trước mặt tôi. Thật ra, chỉ có người trong cuộc mới biết được những cay đắng ngọt bùi, nhưng cũng có một số điều khiến tôi phải cảm động lây.

Ví dụ như, vì cánh tay phải bị cắt cụt, Lô Minh đã phải rèn luyện rất nhiều để có thể viết chữ và ăn cơm bằng tay trái. Để đồng hành cùng và không làm tổn thương đứa trẻ, cha mẹ của nó là Lô Văn Xương và Thường Phỉ Phỉ cũng bắt đầu luyện tập sử dụng tay trái nhiều hơn. Mỗi lần ăn cơm, gia đình ba người này đều dùng tay trái để cầm đũa gắp đồ ăn cả.

Có rất nhiều chi tiết tương tự như vậy trong cuộc sống của họ, và một chút ấm áp kia đã cấu thành nên cuộc sống của cả gia đình này.

Đây là một gia đình lạc quan và mạnh mẽ. Tôi không muốn làm tổn thương họ nữa; nhưng lương tâm mách bảo tôi rằng, vốn dĩ bọn họ không nên “bị” như thế. Họ nên được tận hưởng một cuộc sống tốt hơn, thay vì ngồi cùng tôi trong một chuyến tàu đang chạy thẳng đến âm Phủ như thế này.

Tôi thở dài, gạt đi những suy nghĩ lung tung, đặt mình vào trạng thái bình tĩnh nhất rồi phân tích hoàn cảnh của gia đình này từ đầu đến cuối.

Lô Văn Xương và Thường Phỉ Phỉ là những tín đồ trung thành của Song Diện Phật. Và bước ngoặt khiến họ tin vào Song Diện Phật chính là Lô Minh. Nếu Lô Minh không gặp tai nạn, điều kiện sống của gia đình họ chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.

“Một đứa trẻ 5 tuổi đang chơi với bạn mình trên nóc nhà, sau đó vô tình bị ngã, lại tình cờ bị thanh thép đâm xuyên vào cánh tay phải... Dù nhìn dọc nhìn xui thế nào đi nữa, vụ tai nạn kia đều sặc mùi âm mưu nha...”

 

1.43447 sec| 2434.461 kb