Tôi nín thở, mồ hôi lạnh trượt dài trên tóc mai; nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng cứ thế mà ập đến.

Dùng khóe mắt liếc chăm chăm ra lối đi nhỏ, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một ống quần màu lam dần tiến vào phạm vi tầm nhìn của tôi.

“Đi qua? Nó không phát hiện ra mình à?” Tôi không dám ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về hướng đó thật lâu. Cảm giác này rất khó chịu, nhưng tôi vẫn không dám nhúc nhích.

Ống quần màu xanh xẹt qua, ta thầm đếm nhịp tim của mình, qua mấy giây đồng hồ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Một cảm giác sống sót sau tai nạn chợt ùa về: “Nguy hiểm thật. Đó là dạng tồn tại gì vậy? Tại sao lại mang đến cho mình nhiều áp lực như thế? Trong toa tàu ngày 27/10, có lẽ lý do mà Từ Cần kéo mình ra khỏi đó cũng chính vì tồn tại này hay sao?”

Tôi vẫn giữ nguyên động tác như cũ, thoáng thở dốc một hơi. Nhưng vừa định ngẩng đầu, một bóng dáng xanh lam đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của tôi lần nữa.

“Lại trở về rồi!” Tôi nơm nóp lo sợ trong lòng, giờ tôi ngẩng đầu lên cũng không được, mà cúi đầu xuống cũng không xong. Không khí chung quanh tựa hồ như muốn đọng lại.

“Anh tên gì?” Giọng nói này vô cùng rợn người; từng chữ đều kéo dài thêm nửa nhịp, lộ ra một chút lạnh lùng.

Tôi không ngẩng đầu lên, cố gắng cầu may để vượt qua lần kiểm tra này. Nhưng không lâu sau đó, giọng nói ấy lại vang lên trên đầu tôi: “Anh tên gì?”

Đó là một giọng nữ, vang lên ở khoảng cách càng gần với tôi hơn nữa.

Tôi vẫn không trả lời; nỗi sợ âm thầm đang ảnh hưởng đến tư duy phán đoán của tôi. Vì bản thân nắm giữ quá ít manh mối, tôi cũng không biết phải tiếp tục ứng đối thế nào nữa.

“Anh là gì?”

Giọng nói này vang lên lần thứ 3. Điều khiến tôi kinh hãi chính là, giọng nói đó như dính chặt vào tai tôi, trực tiếp vọng vào tâm trí tôi.

Tôi khẽ liếc nhìn, cũng không có ai bên cạnh, ngoại trừ Lưu Hân và Phùng Minh Long đang run rẩy.

Vì giọng nói ấy vang thẳng vào tâm trí, tôi biết rằng mình không thể tiếp tục giả vờ nữa. Tôi bèn ngẩng đầu lên, cố gắng trấn tĩnh hết mức có thể: “Tôi tên là Lộc Hưng.”

Bốn mắt nhìn nhau, giờ tôi đã có thể trông thấy chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Cô ta ăn mặc giống một tiếp viên trạm tàu phổ thông. Đồng phục màu xanh đậm, quần dài và áo tay dài ôm chặt lấy cơ thể, chỉ để lộ ra một khuôn mặt vô hồn.

“Đây là nguồn gốc của nỗi sợ hãi vừa rồi ư?” Về tính xấu xí và hung tàn, tôi đã nhìn thấy những thứ đáng sợ gấp trăm lần so với cô gái này. Nhưng ngay cả khi tôi gặp phải những thứ kia, tôi cũng chưa bao giờ kinh sợ chúng đến như vậy. Qua các lần livestream, thần kinh của tôi đã cứng như thép rồi.

“Theo logic mà nói, tôi không có lý do gì để sợ hãi cả. Khách quan mà nói, vẻ ngoài của người phụ nữ này cũng rất bình thường, không thể làm mình sợ được. Vậy, tại sao vừa rồi tôi lại sợ hãi đến thế?” Bản năng con người có xu hướng tránh né sợ hãi, đau đớn, rủi ro... Do đó, việc tôi sợ hãi vừa rồi rất có thể là do phản ứng tự nhiên xuất phát từ bản năng cơ thể: “Người phụ nữ này rất nguy hiểm, có khả năng giết mình một cách dễ dàng.”

Nhanh chóng phân tích, tôi đã đi đến kết luận này trong tích tắc. Có vặn ra một nụ cười, tôi bình tĩnh lập lại: “Xin chào, tôi tên là Lộc Hưng.”

Âm Gian Tú Tràng sẽ không giao nhiệm vụ chắc chắn phải chết, cũng không giao mấy nhiệm vụ mà chẳng có ích lợi gì. Nó yêu cầu tôi phải đóng giả Lộc Hưng, hẳn là có lý do.

“Lộc Hưng?” Giọng điệu của cô tiếp viên vẫn lạnh lùng, còn ánh mắt thì quét qua 4 người trên ghế lúc này. Cô ta lần lượt đọc tên của gã lang thang, Lưu Hân và Phùng Minh Long, cuối cùng mới kết luận: “Đây không phải là chỗ ngồi của anh. Chỗ ngồi của anh ở đâu?”

Tôi cứng họng trong một lúc, khó mà trả lời câu hỏi của cô tiếp viên này. Tôi thậm chí còn không biết phải ngụy biện thế nào nữa. Mọi vị trí trên tàu đều tương ứng với một người ngồi, mà thời gian ứng đối với bản thân tôi vẫn còn trôi qua - vậy, làm sao tôi lại có chỗ ngồi trên đoàn tàu này được chứ?

“Mọi người đều có chỗ ngồi cho riêng mình. Nếu anh không tìm được, tôi có thể giúp anh tìm.” Lời nói của cô tiếp viên vẫn cứng nhắc và lạnh lùng. Từ giọng điệu ấy, tôi dần cảm ra một chút sát ý.

“Cô ấy muốn tìm chỗ ngồi cho mình ư? Mình là một người còn sống sờ sờ, sao tìm ra được? Trừ khi ...”

Không cần suy nghĩ thêm, tôi thầm lòn tay vào túi quần, nơi ấy còn vài lá bùa mà tôi lấy được từ Lục Cẩn: “Đoàn tàu đang chạy, mình không còn đường trốn. Một khi vạch mặt nhau, mình chết chắc.”

Ngồi chờ chết không phải là phong cách của tôi, nhưng tình hình bây giờ còn chưa phát triển đến mức liều mạng. Tôi quyết định không lấy lá bùa ra ngay lúc này: “Cô định đi đâu để giúp tôi tìm chỗ ngồi?”

Vẻ mặt của cô tiếp viên dần trở nên tái nhợt, tôi dần nhận ra một cười kinh khủng hiện rõ trên khuôn mặt cô: “Anh cứ đi theo là biết.”

Phùng Minh Long và Lưu Hân không dám mảy may nhúc nhích, tôi chỉ đành thở dài đứng dậy. Nhưng ngay lúc này, người đàn ông vô gia cư đang nép sát vào vách tàu bên trong đột nhiên ngẩng đầu lên.

Gã lắc cái bát vỡ của mình vài lần, âm thanh lách cách vang lên rõ to trong chuyến tàu yên tĩnh.

“Anh định làm gì?”

Tôi ngạc nhiên nhìn gã; ai ngờ tên lang thang này lại giơ bàn tay bẩn thỉu của mình về phía trước, sau lấy ra một tờ 10 tệ từ đống tiền xu trong bát. Tiếp theo, gã chìa tờ tiền giấy về phía cô nhân viên rồi chỉ vào tôi, hạ giọng bảo: “Người lương thiện.”

Hành động đột ngột này khiến tôi hơi bối rối. Ý đồ của tôi khi cho gã ấy 10 tệ khi trước cũng không tốt lành gì. Tôi muốn vào ẩn nấp bên trong nhà vệ sinh công cộng, mà gã vô gia cư này lại đang ngồi gần khu vực nhà vệ sinh. Vì sợ gã tố giác, tôi quyết định cho gã một ít tiền, kể như là hối lộ. Ai ngờ đâu, thế mà gã lại hiểu lầm là tôi có ý tốt.

Cô tiếp viên cầm lấy tờ 10 tệ kia, cũng không nói gì, sau đó nhìn chằm chằm vào gã vô gia cư kia. Sau đó, hành động tiếp theo của gã lang thang càng khiến tôi mở rộng tầm mắt. Gã lấy tiếp một tờ tiền trong cái bát bể ra, đưa cho cô tiếp viên. Ước chừng nhận được tận 10 tờ, cô ta mới tỏ vẻ hài lòng mà không nhìn chằm chằm nữa.

“Lộc Hưng, tôi sẽ đi kiểm tra tên của anh trước, tiếp đó là sẽ sắp xếp cho ngồi cho anh sau.” Nói xong, cô gái này đi về phía toa tàu của ngày 27/10. Đồng thời, gã vô gia cư cũng chỉ tỏ vẻ như mình vừa làm một chuyện nhỏ cỏn con, ôm lấy chiếc bát vỡ mà ngồi yên lại chỗ cũ.

“Diêm Vương dễ nói chuyện, chớ trêu bọn tiểu quỷ.” Tôi chắp tay lên với gã vô gia cư: “Đa tạ lão tiên sinh cứu giúp.”

Thời điểm này, dù có là kẻ ngốc thì tôi cũng hiểu rằng, gã vô gia cứ này vừa ra tay giúp đỡ tôi một lần. Tuy gã làm vậy có thể là nhằm trả lại nhân quả của 10 đồng NDT kia, nhưng dù thế nào đi nữa, gã đã thay tôi ngăn chặn một lần kiếp nạn.

Gã vô gia cư cũng không nói chuyện với tôi, chỉ cúi đầu, chẳng biết là đang suy nghĩ gì.

Chờ đến khi cô tiếp viên kia đi xa, tôi lắc nhẹ cổ mình, từ từ thả lỏng, huýt khuỷu tay vào gã Phùng Minh Long bên cạnh: “Anh có thấy cô tiếp viên vừa ghé sang hay không? Anh có quen biết gì cô ta không?”

“Làm sao tôi có thể biết cô ấy ?” Phùng Minh Long nhăn nhó mặt mày: “Anh trai, anh yên tĩnh một chút đi, đừng có réo gọi thêm mấy thứ khác đến nữa.”

“Anh đừng nói thế chứ! Đây là tôi đang cố gắng thăm dò sơ hở của đối phương. Chẳng lẽ anh cam tâm tình nguyện bị bọn họ chi phối như vậy?” Tôi không đợi Phùng Minh Long trả lời, mở miệng nói tiếp: “Hỏi anh một câu khác nhé, anh có quen lão tiên sinh vừa mới giúp tôi hay không?”

“Lão Cát ấy à? Tất nhiên là quen rồi. Ga tàu điện ngầm chính là nhà của gã ấy. Tôi và gã đều gặp nhau mỗi ngày mà.”

“Vậy, nhân phẩm của gã thế nào?” Tôi hỏi tiếp.

“Lão Cát từng là giáo viên, còn giúp đỡ qua các học sinh nghèo, hoàn cảnh gia đình khá tốt. Chỉ là, gã lại cưới nhầm một người vợ khốn nạn đi ngoại tình sau lưng. Sau đó, lão Cát cũng tốt tính, tha thứ cho người phụ nữ kia. Rốt cuộc, sau khi nghỉ hươu được ít lâu, gã nhận ra mình bị mắc bệnh ung thư qua kết quả chẩn đoán. Người phụ nữ kia đòi sống đòi chết để ly hôn với gã. Cuối cùng, trong lúc khó khăn nhất của cuộc đời, lão Cát cũng bị vợ mình cướp luôn căn nhà kia. Không con cái, không còn nơi để ở, gã cũng không thể trả nổi tiền thuốc men, chỉ có thể lang thang chờ chết mà thôi.” Giọng điệu của Phùng Minh Long rất nặng nề: “Gã ta xin ăn ở ga tàu điện ngầm, chúng tôi cũng biết ông ấy rất đáng thương. Có đôi khi, chúng tôi còn mua đồ ăn về rồi chia chp gã nữa. Nhưng cứ tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp. Cấp trên trong công ty cứ muốn đuổi gã đi, sợ gã chết rục ở đây rồi bên công ty sẽ gánh lấy trách nhiệm.”

“Nói vậy, gã ấy là một người tốt à?”

“Làm người tốt thì có ích lợi gì? Ở hiền, rốt cuộc có được gặp lành đâu?” Phùng Minh Long suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh có từng nghe một câu rằng, tuân thủ pháp luật rất buồn phiền - ngang ngược hoành hoành vui mỗi đêm, hay chưa? Hoặc một câu khác rằng, hại người lợi mình, sống xa hoa - ngay thẳng chính trực, đời đói khổ. Ở đời này, người xây cầu, sửa đường còn bị cho là kẻ ngu ngốc, trong khi tội phạm sát nhân, cướp của phóng hỏa cứ tăng dần. Nếu đến Tây Thiên mà cầu xin Đức Phật phù hộ, Đức Phật cũng đành phải bó tay!”

Tôi lắc đầu, nhìn về phía cái bát vỡ trong tay gã vô gia cư: “Anh nói cũng có lý. Nhưng giữ nhân quả luân hồi, ai lại có thể phân biệt rõ đúng sai? Sống trên đời này, chỉ cần không thẹn với lương tâm là đủ rồi.”

Tôi không muốn tranh luận với Phùng Minh Long. Nói một cách nghiêm túc, tôi cũng chẳng phải người tốt. Liếc qua người vô gia cư kia, tôi đang định nói gì đó thì cô tiếp viên ban nãy chợt xuất hiện, bắt đầu tiến về phía tôi.

 

1.87323 sec| 2430.297 kb