“Lộc Hưng?” Cô tiếp viên đứng cạnh chỗ tôi ngồi, sau khi liên tục xác nhận tên tôi thì lấy ra một cuốn sách có bìa màu vàng. Cô phác thảo gì đó trên quyển sách và phải mất một lúc lâu sau, mới cau mày nhìn tôi: “Đúng là tôi tìm ra tên anh trong danh sách, chỉ là...”
Tuy cô ta chưa nói hết lời , nhưng tôi lại vô cùng kinh hãi. Cô tiếp viên này có thể tìm thấy tên của Lộc Hưng trong danh sách hành khách, vậy chẳng lẽ Lộc Hưng đã chết rồi ư?
“Chỉ là thế nào?” Tôi vểnh tai lên nghe ngóng. Đây là vấn đề sinh tử, tôi không dám bỏ qua bất cứ một lời nào từ cô tiếp viên.
“Đáng lẽ Lộc Hưng sẽ lên tàu vào ngày 29/10, nhưng tại sao anh lại xuất hiện trong toa tàu ngày 28/10?” Cô tiếp viên nhướng mày, cầm cuốn sổ bìa màu vàng: “Anh có thật sự tên là Lộc Hưng không?”
“Sao mà giả được? Tôi dùng tên này suốt 20 - 30 năm nay mà?”
“Anh cần phải suy nghĩ rõ ràng trước khi trả lời. Tên riêng của từng người đã dùng hòa vào máu huyết của người đó, khắc sâu vào vận mệnh. Dù có trùng tên, cũng không thể trùng mệnh. Nếu anh nói dối, tôi có rất nhiều phương pháp để xác minh ra sự thật. Khi ấy, anh không thể hối hận kịp đâu.”
Trên người cô tiếp viên này toát ra một dạng khí chất cực kỳ nguy hiểm. Tôi thầm lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn nói dối đến cùng: “Là đàn ông, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Tôi là Lộc Hưng.”
“Nếu anh thực sự là Lộc Hưng, vốn dĩ phải lên toa tàu ngày 29/10, vì sao anh lại lên sớm? Chẳng lẽ đã có sự cố gì xảy ra ư?” Cô tiếp viên liên tục lẩm bẩm một mình, dần chìm vào suy nghĩ.
Tôi nhanh chóng mở lời, cố rèn sắt khi còn nóng: “Dù gì đi nữa, tôi đã lên chuyến tàu này trong vài giây cuối cùng của ngày 28. Và trước khi lên xe, tôi bị một con Huyết hồ đuổi theo. Nó không giống là sinh vật phàm tục, đoán chừng đã sớm vượt ra khỏi luân hồi. Nói không chừng, chính do nó mà trật tự vận chuyển của nơi đây đã bị quấy nhiễu.”
“Huyết hồ ư?”
Thấy cô tiếp viên này lẩm bẩm hai chữ Huyết hồ liên tục, tôi đoán rằng, có thể mình đã may mắn gặp phải cảnh mèo mù vớ cá rán rồi. Tôi đã đặt cược đúng chỗ, thành công ngụy biện lần này. Cô tiếp viên quỷ dị này ắt hẳn cũng từng trông thấy con Huyết hồ kia.
“Anh lên xe vào giây cuối cùng của ngày 28/10. Từ góc độ này, quả thực có thể do sự xuất hiện của Huyết hồ đã làm thay đổi tất cả.” Vừa nói xong, khuôn mặt của cô gái nhân viên này chợt thay đổi thành diện mạo vô cùng dữ tợn, ngũ quan đều lệch nhẹ so với vị trí ban đầu; hơn nữa, kết hợp với khuôn mặt tái mét kia, quả thật vô cùng rợn người: “Vậy nên, tôi cực kỳ chán ghét những thứ dám né tránh số mệnh kia, còn dám đối nghịch với ông trời à?”
Một lúc lâu sau, cô ta mới trở lại dáng vẻ ban đầu, ngũ quan trở lại vị trí cũ. Cô ta giật tôi đứng lên khỏi ghế ngồi: “Chỗ ngồi của anh ở toa tàu ngày 29/10. Đi theo tôi! Dù sao cũng gần đến ga dừng rồi.”
Nghe câu nói cuối cùng của cô tiếp viên, nhịp tim tôi chợt giật mạnh: “Gần đến nơi rồi? Chẳng phải là có cơ hội xuống tàu ư?”
Chỉ cần tôi thoát khỏi chuyến tàu, nhiệm vụ livestream sẽ hoàn thành ngay lập tức. Buổi livestream này rất đặc biệt; nếu có lựa chọn, tôi sẽ xuống tàu chạy trốn để giữ mạng ngay.
Tôi bình tĩnh đứng dậy; khi sắp sửa rời đi, tôi liếc nhìn ba người còn lại trên ghế. Gã vô gia cư và Lưu Hân cúi thấp đầu, không nói gì, còn Phùng Minh Long thì vặn vẹo vòng eo, trông như cuối cùng cũng được thoải mái vậy.
“Gã Phùng Minh Long này luôn tạo cho mình một cảm giác khác thường.” Chuyện bất thườmg, nhất định có nguyên do. Nhưng hiện tại, tôi còn không thể bảo vệ được chính mình. Chỉ cần gã không hại tôi, tôi sẽ không điều tra gã quá sâu.
Sau khi rời khỏi chỗ ngồi, tôi bèn đi theo cô tiếp viên. Nhưng khi chưa đi xa được mấy bước, tôi chợt dừng lại, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Phía sau chiếc ghế của Lưu Hân chính là bố mẹ cô, hai vợ chồng chủ quán cơm sát vách đang ngồi cạnh nhau, cúi đầu ngủ thiếp đi. Bọn họ chỉ cách xa con gái mình mỗi một chiếc ghế.
Nhìn bằng mắt thường, đây chỉ là khoảng cách chừng vài centimet, nhưng thực tế thì chính là cả một bầu trời. Hai bên đều không biết đến sự tồn tại của nhau, dù ồn ào đến đâu cũng không thể thu hút được sự chú ý của đối phương.
Tôi nhớ đến những điều Lưu Hân vừa kể ban nãy, rằng cô nữ sinh viên ngồi trên xe taxi, vừa vì lo lắng mà gọi điện thoại cho ai đó, vừa thúc giục tài xế tăng tốc chạy. Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ấy vẫn đang cầm trên tay chiếc điện thoại di động với màn hình nát bấy.
“Hẳn là cô ta đã không thể gọi thành công cuộc gọi ấy rồi?”
Tôi muốn nhắc nhở Lưu Hân một chút, nhưng cô gái tiếp viên còn ở bên cạnh, nghiêm ngặt quan sát tôi nên tôi đành bó tay.
Theo chân người tiếp viên, tôi tiến từng bước đến cuối toa ngày 28/10. Cảm giác về thời gian lúc này vô cùng chậm, tựa như toa tàu này dài hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của tôi.
“Chờ ở đây một lát, sắp đến nhà ga rồi.” Cô tiếp viên thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay của tôi. Động tác của cô ấy khiến ý nghĩ muốn lách qua cửa để chạy trốn trong lòng càng mạnh mẽ dần. Cửa toa tàu ở ngay trước mặt, chỉ cần mở cửa là tôi sẽ lao ra, và buổi livestream hôm nay sẽ kết thúc mỹ mãn.
Tôi và cô tiếp viên đứng ở chỗ nối nhau của hai toa. Cô ấy không nhận ra sự khác thường của tôi, chỉ cầm cuốn sổ bìa da màu vàng trên tay, liên tục viết xuống những cái tên; còn tôi thì lặng lẽ đứng sang một bên nhìn trộm.
“Lô Văn Xương, Lô Minh, Phí Hiểu, Thường Phỉ Phỉ, Lộc Hưng...”
Động tác của cô ta rất nhanh; khi gạch đến tên cuối cùng, đoàn tàu bắt đầu chạy chậm lại; tôi cũng có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Không gian ngoài kia chẳng còn bóng tối dày đặc nữa; thay vào đó, từng cụm kiến trúc mơ hồ đang dần lộ ra.
“Đã đến nơi.”
Không có bất kỳ thông báo nào, tàu dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra.
Yết hầu của tôi run nhẹ, tôi nhích dần về phía cửa xe theo bản năng. Nhưng chỉ mới đi được nửa bước, lưng tôi đã hoàn toàn cứng đờ vì có cảm giác như thể bị một vật gì đó vô cùng sắc nhọn chĩa thẳng vào.
“Anh... muốn làm gì?”
Nghe giọng nói âm u của cô tiếp viên vọng đến bên tai, tôi ngập ngừng cười nhẹ rồi lui trở về:
“Tôi chỉ tò mò, không biết mình đến địa phương nào.”
“Tôi đã sắp xếp vị trí cho anh, nhưng anh phải nhớ kỹ một chút. Đừng suy nghĩ linh tinh gì nữa khi đã bước lên đoàn tàu này. Ở đây, có rất nhiều toa, và mỗi toa đều có một chức năng khác nhau. Nếu không vì nể mặt của vị Thiện nhân 3 đời kia, chắc chắn là lúc này anh đã bị ném vào một toa khác.”
Tôi không biết cụm từ “một toa khác” của hàm ý gì theo như lời của cô tiếp viên. Tại thời điểm này, tôi cũng không muốn biết. Rùng mình một cái, tôi gật đầu liên tục, cũng không dám suy nghĩ lộn xộn nữa.
Nhìn thấy cửa toa tàu mở ra, những bóng dáng chờ đợi trong bóng tối bấy lâu lập tức bước vào toa tàu ngày 29/10 dưới sự hướng dẫn của cô tiếp viên.
Những bóng dáng này di chuyển cực kỳ nhanh, và tôi hầu như phải dùng đến Phán nhãn mới thấy rõ được từng người: “Sao lại có nhiều hành khách tàn tật lên xe ngay tại trạm dừng này thế nhỉ?”
Những người bị liệt bán thân, cụt một tay, lùn dị dạng... đang dìu dắt nhau mà tiến vào toa xe. Nếu không phải vì bị khuyết tật như thế nên hành động chậm đi, ngay cả khi dùng đến Phán nhãn thì tôi cũng khó mà nhìn rõ động tác của bọn họ.
“Kỳ lạ, chẳng lẽ có chuyện lớn nào đó đã xảy ra vào ngày 29/10 ở Giang Thành à?” Tôi nhanh chóng suy nghĩ, sau đó chợt phát hiện mình đã hiểu lầm. Đoàn tàu đi về hướng Bắc dọc theo đường hầm, đáng lẽ đã rời khỏi Giang Thành từ lâu rồi. “Từ Giang Thành mà đi về hướng Bắc, vậy đây là Tân Hỗ ư?”
Bí mật quan sát một vòng cảnh vật bên ngoài, sân ga này có cơ sở vật chất rất lạc hậu, hình như đã bị bỏ hoang từ lâu. Tôi vận dụng Phán nhãn đến mức tận cùng, từ đó mới thấy rõ 3 chữ ghi tại lối vào sân ga: Trạm Song Phật.
“Đây là khu Song Phật ở Tân Hỗ!” Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: “Nếu đây là khu Song Phật, điều đó cũng có thể giải thích tại sao tỷ lệ hành khách khuyết tật lại lớn đến như vậy.”
Tôi đã từng đến khu Song Phật, có thể nhìn thấy khá nhiều người khuyết tật khi đi bộ trên đường phố. Lúc đó, tôi nghĩ cảnh tượng trước mặt rất kỳ lạ, bây giờ nhớ đến thì càng cảm thấy bất thường hơn.
“Khu Song Phật là hang ổ của Song Diện Phật, cũng là nơi mà Lý Trường Quý, đại gia giàu có nhất Tân Hỗ, dưỡng lão tại đó. Vậy, tại sao lại có rất nhiều người tàn tật trong phạm vi khu vực đất đai của ông ấy thế này...” Tôi nheo mắt, “Hay đổi một cách nghĩ khác! Vốn dĩ, những người này không hề bị khuyết tật, mà do Song Diện Phật tác động mới thành ra thế này?”
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy bàng hoàng. Nhìn về phía những hành khách này, tôi dần dần thay đổi kế hoạch: “Câu trả lời chắc chắn đang nằm trên người bọn họ. Đây là một cơ hội cực kỳ hiếm hoi trong lần livestream này...!”
Ý nghĩ chạy ra khỏi xe đã dần phai nhạt đi rất nhiều. Âm Gian Tú Tràng sẽ không ban hành các nhiệm vụ vô nghĩa, và manh mối mấu chốt để phá cục lần này ắt hẳn đang ẩn giấu ngay tại nhóm người khuyết tật đây.
Không nói một lời, tôi chỉ yên lặng nhìn họ bước vào toa tàu ngày 29/10. Những bóng người lang thang bên ngoài toa tàu cứ thưa dần, đội ngũ xếp một hàng dài cũng càng lúc càng ngắn đi.
Ngay khi tàu đang rung chuyển chuẩn bị xuất phát, tôi chợt trợn to mắt lên; lý do là vì: tôi vừa nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc đang đứng cuối hàng dài hành khách kia.
“Lộc hưng!”
Đầu óc chấn động mạnh một nhịp, tôi cúi thấp đầu xuống, nấp nửa người ra sau lưng cô tiếp viên, cẩn thận quan sát từng động tác của Lộc Hưng.
Gã đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành nón che đi một nửa khuôn mặt xấu xí và một nửa khuôn mặt tuấn tú. Dáng vẻ của Lộc Hưng vẫn vô cùng nham hiểm như ngày nào. May thay, gã vẫn chưa nhìn thấy tôi, chỉ là đang siết chặt bàn tay cầm lấy nửa mảnh lệnh bài Soán Mệnh Sư kia. Nhìn từng đường gân xanh đang hằn lên trên mu bàn tay, có thể nhận ra là tên Lộc Hưng thứ thiệt ấy cũng đang rất gấp gáp.
“Nửa tấm lệnh bài? Chẳng lẽ đó chính là một vật mấu chốt khác?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo