“Bộp!”
Điện thoại lập tức rơi xuống đất; khoảnh khắc nhìn nhau ấy khiến tôi dựng hết cả tóc gáy. Không hề có bất cứ sự chuẩn bị trước, nỗi sợ hãi đột ngột ập đến.
Màn hình điện thoại rơi úp xuống nền nhà, buồng vệ sinh công cộng tối om một màu, nhưng tôi có thể cảm nhận được cái đầu người đó vẫn đang dõi theo dõi tôi lom lom.
“Gã đó đến đây từ khi nào? Gã âm thầm nhìn mình suốt bao lâu rồi? Mục đích của gã là gì? Chết tiệt, tại sao mình hoàn toàn lơ là đến vậy.” Cổ tôi nổi đầy da gà, vừa nghĩ đến mà đã cảm thấy kinh khiếp.
Nhẹ nhàng di chuyển, tôi không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có. Tôi nhặt điện thoại lên, tăng độ sáng màn hình rồi điều hướng camera về phía căn phòng bên cạnh.
Gã đó có đôi lông mày rất mỏng, khuôn mặt bình thường và khóe miệng nở một nụ cười ấm áp. Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt này nhiều lần trong đêm nay, đó chính là Phùng Minh Long.
“Thì ra là anh! Có chuyện gì vậy?” Tôi thầm cẩn thận, nhưng nét mặt lại thoải mái.
“Tôi nên là người hỏi anh điều này mới đúng! Ga tàu điện đã đóng cửa rồi, tại sao anh không đi về? Lén lút trốn trong nhà vệ sinh công cộng để là gì?” Giọng của Phùng Minh Long luôn khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu so với trước đây. Dường như, có một thứ gì đó đã thay đổi từ phía gã vậy.
“Đừng hiểu lầm, tôi không phải ăn trộm đâu. Anh có thấy cái điện thoại này không?” Tôi chỉ vào màn hình livestream trước mặt, không hề cố ý che giấu: “Thật ra, tôi là một streamer đi điều tra chuyện ma quỷ theo yêu cầu của cư dân mạng. Tối nay, tôi đến ga tàu điện ngầm này để kiểm tra xem, liệu có chuyến tàu linh hồn như trong truyền thuyết hay không?”
“Chuyến tàu một chiều cuối cùng chỉ là một trò đùa của cư dân mạng, thế mà anh lại tin ư?” Phùng Minh Long chìa cây ba trắc phòng thân ra, rướn cổ về trước, đến khi nhìn rõ màn hình điện thoại di động của tôi thì mới gượng cười: “Sắp 12:00 khuya rồi, anh về liền đi. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Gã thúc giục tôi rời đi, nhưng nhiệm vụ livestream yêu cầu tôi phải bước lên chuyến tàu một chiều cuối cùng trước 12:00. Hôm nay, dù có dùng hết mọi thủ đoạn, tôi bắt buộc phải nánn lại đây.
Nhìn lướt qua Phùng Minh Long, theo bản năng, tôi e rằng đã có điều gì đó thay đổi ở người đàn ông này. Thế nhưng mà, tôi không thể nhất thời nhận ra được: “Ga tàu điện ngầm khóa cửa lúc 11:20 phút. Bây giờ là 11:50 phút. Tại sao anh vẫn chưa tan tầm?”
“Trục ca đêm thôi.” Phùng Minh Long bất lực xòe tay ra: “Cách đây một thời gian, cứ có người chạy đến đây tự sát vào đêm khuya. Sau đó, camera khu này lại quay chụp được cảnh có người lén lút vào đây lúc giữa đêm nữa. Bên trên ban quản lý cũng hết cách, đành phân công người trực ca đêm mỗi ngày. Phía trên ra lệnh thì dù không trợ cấp, chúng tôi cũng chỉ có thể tuân theo. Đây là nỗi buồn khi làm việc trong một hệ thống đấy.”
Theo cảm giác của bản thân, lời than thở của Phùng Minh Long trông có vẻ như một hành động đánh lạc hướng vậy. Tôi không hùa theo gã về đề tài làm công ăn lương này, mà tiếp tục hỏi: “Anh vào từ khi nào? Ở đây bao lâu rồi?”
Có đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang, còn tôi thì trốn kỹ trong bóng tối. Lúc mới trốn vào nhà vệ sinh công cộng, từng có một người đi ngang gõ cửa vào các buồng vệ sau, nhưng sau đó cũng không ai đến nữa. Thính giác của tôi rất nhạy cảm, nên không dễ để qua mặt tôi trong chuyện này.
Nhưng thực tế là gã Phùng Minh Long này không chỉ nói dối tôi, mà còn nhìn chằm chằm vào tôi trong bóng tối nữa. Mãi cho đến khi bật điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng và bắt đầu livestream, tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của gã ta.
Nếu không nhờ màn hình điện thoại tình cờ quay trúng gã, e rằng tôi cũng không thể phát hiện ra buồng phòng cạnh bên lại lòi thêm một cái đầu người.
Phùng Minh Long hơi xấu hổ: “Lúc đi vào, tôi nhận ra cánh cửa buồng cuối bị khóa lại, thế là len lén chui vào buồng bên cạnh, muốn xem coi buồng kế bên có chuyện gì không? Hóa ra là anh đang lén lút trốn ở bên trong.”
“Trong hai người chúng ta, ai mới là kẻ lén lút? Anh đứng im lặng bên cạnh tôi như thế, bị biến thái à?” Tôi cầm điện thoại bằng một tay: “Đây là lỗi của tôi. Chờ tới 12:00 giờ, tôi sẽ đi về. Anh không cần gọi cảnh sát đâu.”
Tôi tạm thời trấn an Phùng Minh Long, mở cửa buồng vệ sinh rồi bước ra ngoài.
“Này, làm gì còn phải đợi đến 12:00 giờ? Nếu anh không đi , tôi gọi cảnh sát đấy!” Phong Minh Long cũng bước ra khỏi buồng vệ sinh. Tôi lén lút liếc gã: “Quần áo trên người không hề thay đổi, kể cả tính cách của gã vẫn như trước. Rốt cuộc, tại sao mình cứ thấy lạ lạ nhỉ?”
Khi bước đến cửa nhà vệ sinh công cộng, tôi đột nhiên dừng lại; mũi tôi giật nhẹ, ngửi thấy một mùi máu tanh thoảng qua.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng có liều mạng ở đây nhé!” Phùng Minh Long lùi lại một bước, tránh xa tôi ra.
Ta nghi hoặc liếc gã một cái, nhích bước ra ngoài. Nhưng ngay lập tức, đồng tử của tôi chậm rãi co rút lại một chút. Trên nền nhà sạch sẽ gọn gàng ban đầu, nay lại xuất hiện từng vũng máu tươi.
“Mình chỉ vừa trốn trong nhà vệ sinh công cộng chưa đến một giờ. Tại sao bên ngoài lại có biến cố nào đó phát sinh đột ngột đến vậy? Phùng Minh Long vừa giết ai đó sao?” Tôi đột nhiên quay đầu lại, rồi chỉ thấy sắc mặt của Phùng Minh Long tái nhợt như tờ, còn cả người thì run lên. Gã duỗi ngón tay chỉ vào vết máu đen kia, nghẹn lời hồi lâu mà không nói được một câu hoàn chỉnh nào.
“Không giống như đang giả vờ; mấy vũng máu này không liên quan gì đến gã.” Lúc mới trốn vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì đó khá lớn, tựa như vật nặng rơi xuống, nhưng chẳng hề nghe thấy tiếng thét thảm thiết nào. “À đúng rồi, lúc đó còn một người ăn xin ở ga tàu điện ngầm”.
Quan sát một vòng nhưng chỉ thấy vết máu loang lổ, tôi không hề trông thấy ông lão ăn xin kia nữa: “Nếu đây đều là máu người, vậy thi thể đang nằm tại đâu?”
Tình huống trong ga tàu điện ngầm lúc này rất kỳ lạ. Trước sau chưa đầy một tiếng đồng hồ, nhưng bên trong và bên ngoài nhà vệ sinh công cộng đã trở thành hai thế giới khác nhau, cứ như thể vừa có một vụ giết người quy mô lớn mới xảy ra vậy.
Tôi chau mày bước đi giữa những vũng máu; sợi dây thừng cảnh giới màu vàng trên mặt đất dính đầy vết máu sẫm mày. Một vệt máu thật dài kéo lê đến tận khu vực thu phí của trạm tàu điện.
“Vừa rồi anh có nghe thấy âm thanh gì không?” Tôi quay đầu lại, hỏi Phùng Minh Long. Người này đang mang đến một cảm giác rất xa lạ đối với tôi. Trên người gã không có bất cứ một vết máu nào, trông không giống kẻ sát nhân cho lắm.
“Tôi không hề nghe thấy gì cả. Tôi đang theo dõi anh.”
“Theo dõi ư?” Tôi sửng sốt ngay lập tức. Một nhân viên của trạm tàu điện mà dùng từ “theo dõi” trong lúc nói chuyện ư?
“Anh gọi cảnh sát ngay đi, còn tôi sẽ đi vào khu vực thu phí để xem thử tình hình thế nào.” Tôi nhảy thẳng qua hàng rào, dùng ánh sáng của điện thoại di động để soi đường, lần theo vết máu đi đến tận đường hầm.
Đường hầm tối om này chẳng biết có thể dẫn đến địa phương nào. Đồng hồ trên tường dường như đã bị hỏng, và thời gian trên đó bị đứng lại lúc 11:11 phút.
“Chẳng lẽ kẻ giết người đã ra khỏi đường hầm rồi sao?”
“Có thể lắm chứ.”
Vốn dĩ tôi đang tự nói với chính mình, không ngờ Phùng Minh Long lại đột ngột chen miệng vào một câu như thế, khiến tôi giật thót cả tim. Tôi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gã: “Không phải tôi vừa kêu anh gọi cảnh sát à? Đừng đi theo tôi, ở đây rất nguy hiểm.”
“Mới gọi cảnh sát xong. Cửa ngoài vẫn chưa khóa, chúng ta cùng ra ngoài thôi.” Phùng Minh Long đã từ từ bình tĩnh lại sau khoảnh khắc khủng hoảng ban nãy.
“Anh ra ngoài đợi tôi xíu; tôi ra ngay đây.” Tôi không từ chối thẳng, nhưng cũng không đồng ý liền. Còn mấy phút nữa là bắt đầu nhiệm vụ livestream, tôi phải đợi đến nửa đêm mới có thể yên tâm rời đi.
Nhìn sâu vào trong đường hầm, tôi nhận ra rằng, vết máu gớm ghiếc kia cũng không kéo dài vào tận trong ấy, mà là rẽ vào một góc khác, cuối cùng dừng lại sau một tấm biển quảng cáo to lớn.
Tôi từ từ tiến lại gần. Nhờ vào thính giác nhạy bén, tôi dần dần nghe được một dạng âm thanh nhai nuốt nào đó. Đó là kiểu âm thanh của hàm răng sắc bén đang nhai lấy từng khúc xương. Cứ mỗi một tiếng rôm rốp vang lên, tôi lại cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Thầm biết có điềm xấu xảy ra, lông mày tôi nhíu lại cùng một chỗ. Nếu không phải vì nhiệm vụ livestream, e rằng tôi sẽ quyết đoán biến khỏi nơi này ngay.
“Hi vọng đây là do mình lo xa.” Từng bước một đến gần bảng quảng cáo, chân giẫm lên vết máu loang lổ, đáy giày còn có cảm giác nhơm nhớp, thời gian dường như đang trôi chậm lại trong khoảnh khắc này. Dường như thật lâu sau đó, tôi mới bước tới vị trí nằm đằng sau tấm biển quảng cao.
Mặt sau của tấm biển quảng cáo sặc sỡ dính đầy máu tươi, như thể nơi đây vừa hứng phải một cơn mưa máu. Hình ảnh tàn khốc trước mặt khiến tôi rùng hết cả mình, tay chân bủn rủn.
Trước mắt tôi là một khuôn mặt ngửa ra, hoàn toàn biến dạng; quần áo của nạn nhân đã bị lột sạch hoàn toàn, thân thể gần như bị xé toang cả. Ở vị trí trái tim có một lỗ hổng lớn, trống rỗng, như bị mất đi một thứ gì đó vậy.
“Moi tim ư?” Ngay thời điểm nhìn thấy thi thể này, một tiếng gầm thét vang lên từ linh đài của tôi, cũng giúp tôi lập tức tỉnh táo lại. Cũng ngay phút giây này, một mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi tôi. Tôi lập tức nhảy lùi về sau theo bản năng. Một ánh chớp lóe lên, cả tấm biển quảng cáo sặc sỡ bên cạnh bị một bộ móng vuốt nào đó cắt đứt ngang một phần lớn.
Khuôn mặt của ngôi sao điện ảnh trên tấm quảng cáo bị xé ra từng mảnh, tôi thầm hoảng sợ trong lòng, vừa lui ra ngoài, vừa quan sát bốn phía. Đột nhiên, tôi trông thấy một con Huyết hồ chợt xuất hiện ngay vị trí của xác chết rách bươm kia. Nó nghiêng đầu về phía tôi, đôi mắt nhuốm máu kia đang ẩn chứa sát khí vô tận.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo