“Mục tiêu của hung thủ là anh à?” Não bộ của tôi vận chuyển cấp tốc, cố suy đoán xem tình hình này là thế nào.
Cạnh cửa hàng tôi là một quán ăn. Ngày thường, khi lười nấu nướng, tôi hay sang nhà đó để mua ít món về ăn. Chủ quán là một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi, mập mạp, tốt bụng, có một người con gái đang đi học ở tỉnh khác và một người vợ xinh xắn hiền lành.
Nhớ rõ về ông chủ nhà bên xong, tôi nhấc điện thoại lên: “Ai báo án vậy em? Thời gian tử vong lúc mấy giờ?”
Tôi thầm biết rõ, nếu thủ pháp giết người là giống như cái xác chết trong nhà xác bệnh viện kia, có lẽ hung thủ chính là Huyết hồ. Về phần vì sao nó luôn nhắm vào tôi, quả thật có khá nhiều lý do.
“Có một anh shipper đến nhận đồ ăn order. Vừa bước vào nhà bếp bên trong, người đó phát hiện ông chủ tiệm đã chết. Thời điểm chết là khoảng 9:00 giờ.”
Ngay khi Thiết Ngưng Hương nói xong, mồ hôi lạnh đã túa ra đầy trán tôi. Tôi rời khỏi shop đồ chơi người lớn vào lúc 8:50 phút, sát nút với thời điểm con xác khô Huyết hồ kia đến đây.
“Nguy hiểm thật.” Thực lực của xác khô Huyết hồ mạnh hơn tôi rất nhiều. Nếu đánh nhau, tôi không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào cả, 90% sẽ bị nó giết chết.
“Nếu anh thật sự không thể chạy sang đây, vậy cũng không sao. Em chỉ nhắc nhở anh một câu thôi.” Sự lo lắng của Thiết Ngưng Hương hiện ra rõ rệt từ âm thanh trong loa điện thoại: “Cẩn thận nhé anh, em hy vọng đây chỉ là một sự trùng hợp.”
Chờ Thiết Ngưng Hương cúp máy, tôi cũng đã bỏ lỡ luôn chuyến tàu một chiều cuối cùng. Lúc này, tôi là người duy nhất còn lại trên sân ga.
“Huyết hồ lại ra tay tối nay, giết chết chủ quán bên cạnh nhà mình. Đây là đang thị uy với mình ư? Hay hành vi giết người chỉ là một việc rất bình thường đối với nó. Cứ tùy ý giết, không cần lý do sao?” Người và động vật rất khác nhau, mà con xác khô Huyết hồ kia thậm chí còn man rợ hơn các loài động vật khác ở một số khía cạnh.
“Cũng may là Bạch Khởi và Vương Ngữ được mình sắp xếp ở lại viện điều dưỡng Tĩnh Anh, rốt cuộc thoát khỏi một kiếp này. Bằng không, tình hình sẽ càng lúc càng phức tạp hơn rồi.” Nếu Vương Ngữ bị giết, liệu Quỷ mẫu có báo thù không? Nếu xác khô Huyết hồ chiến đấu với Quỷ mẫu, cơ hội chiến thắng cho hai phe là bao nhiêu?
Tất nhiên, tôi chỉ có thể nghĩ đến ý tưởng này trong đầu. Nếu thực sự bảo tôi dùng Vương Ngữ làm mồi nhử để kích thích Quỷ mẫu đi liều mạng với Huyết hồ, tôi khó mà làm được. Đứa trẻ đó đã đủ đáng thương, tôi không thể làm tổn thương nó chỉ để bảo vệ mình.
“Huyết hồ đi săn thất bại, liệu có đánh hơi mà đuổi theo mình hay không? Xem ra đêm nay, đoán chừng mình lại có thêm một kẻ địch rồi.” Nhìn sân ga trống rỗng, ánh mắt tôi dần bình tĩnh lại. Không thể bởi vì Huyết hồ xuất hiện mà cảm thấy sợ hãi được; từ lâu rồi, tôi đã nhận ra một sự thật cơ bản rằng, cứ mù quáng và sợ hãi thì cũng không thể thay đổi được gì.
“Anh Lộc, có phải con gái của anh đi bằng phương tiện giao thông nào khác rồi? Các chuyến tàu hôm nay của chúng tôi đã ngừng chạy.” Phùng Minh Long bước ra từ bàn tư vấn, nhìn tôi với vẻ cảnh giác: “Vừa rồi chính là chuyến tàu một chiều cuối cùng.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Tôi chìa chiếc smartphone đang cầm trên tay ra: “Vợ tôi vừa gọi điện, nói con gái đã về nhà an toàn. Con bé không đi tàu điện ngầm.”
“Làm tôi sợ bóng sợ gió một hồi.” Phùng Minh Long thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì tốt.”
“Thôi, không làm phiền anh nữa.” Tôi cầm theo điện thoại di động, dứt khoát rời đi. Quan sát sơ qua một lượt cả trạm tàu điện này, ngoại trừ Phùng Minh Long, chỉ còn mỗi một ông già vô gia cư đang ngồi khép mình ở lối đi bên ngoài khu vực thu phí.
“Ít người vậy à?” Sau khi bước ra khỏi khu vực thu phí, tôi ném 10 NDT cho ông lão vô gia cư kia, sau đó phóng nhanh tốc độ và trốn vào nhà vệ sinh công cộng bên ngoài khu vực thu phí.
Tôi di chuyển rất nhanh, còn lão già lang thang kia lại có ánh mắt đờ đẫn, vô thần nên khó mà nhận ra hành động vừa rồi của tôi.
“Điều duy nhất mà mình cần làm là tiếp tục chờ đợi.” Thời gian yêu cầu cho nhiệm vụ livestream là 12:00 giờ đêm, trong khi ga tàu điện ngầm ngừng hoạt động vào khoảng 11:10 phút. Tôi sẽ có cơ hội bật livestream ngay khi các nhân viên kia rời đi: “Hy vọng Huyết hồ đừng đuổi theo đến đây.”
Dù nói như vậy, thật ra trong lòng tôi luôn có một linh cảm không may nào đó.
Theo đạo trưởng Nhàn Thanh, nếu xác khô Huyết hồ kia muốn phục hồi sức mạnh đến thời kỳ đỉnh cao, nó phải uống vào rất nhiều máu. Suốt quãng thời gian trước, đúng là nó liên tục gây án. Cái xác nằm trong nhà xác bệnh viện kia chỉ là do cảnh sát phát hiện mà thôi; về phần những thi thể mà cảnh sát Giang Thành chưa phát hiện lại có số lượng bao nhiêu, có trời mới biết!
“Có lẽ lúc này Huyết hồ đã khôi phục được 70 - 80%, thế nên mới tìm tới tận cửa.” Tôi dẫn ý niệm vào linh đài, muốn liên hệ với ý niệm từng xuất hiện vì lần thỉnh Thần khi trước đang nằm trong tâm thần của tôi, nhưng kẻ đó không hề phản ứng lại.
“Nhân sinh có biết bao điều không như ý muốn, thôi thì đi bước nào, tính bước đó vậy.” Sau khi vào nhà vệ sinh công cộng, tôi hành động rất nhẹ, chỉ có thể trốn vào buồng vệ sinh cuối cùng. Tôi không dám phát ra tiếng động, chờ đợi đèn cảm biến âm thanh ở hành lang bên ngoài tắt hoàn toàn. Tiếp theo, tôi lấy điện thoại Âm Gian Tú Tràng ra, đọc lại mẩu tin nhắn của nhiệm vụ livestream này để suy đoán tầng ý nghĩa sâu xa giữa những con chữ.
Hòa mình vào bóng tối, chẳng hiểu sao mà tôi lại có thể cảm giác thấy một cảm giác an toàn, thứ mà bản thân đã đánh mất từ lâu.
Một lúc sau, đột nhiên có người vào phòng vệ sinh. Tôi nín thở, nghiêng tai lắng nghe cẩn thận. Tiếng bước chân đi ngang qua buồng phòng đầu tiên, lần lượt gõ cửa nhiều buồng khác. Sau khi chắc chắn rằng không có ai ở đây, kẻ đó lại bước ra ngoài.
Đèn cảm biến âm thanh đã tắt ngấm, nhà vệ sinh công cộng lại chìm trong bóng tối.
“Tiếng giày da kia không phải là của ông lão lang thang, hẳn là của nhân viên nơi này. Hình như ga tàu điện ngầm sắp khóa cửa.” Tôi kiên nhẫn chờ đợi; đột nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào, tựa như có người chạy nhanh rồi ngã sấp xuống vậy.
Tôi có chút tò mò; nhưng đối với tôi, nhiệm vụ livestream bây giờ là ưu tiên hàng đầu. Vì vậy, tôi cố chống lại sự thôi thúc trong lòng, quyết định không đi ra ngoài.
Một lúc sau, bên ngoài yên tĩnh trở lại. Tôi nhìn xuống đồng hồ, đã 11:11 phút đêm.
“Để ngăn ngừa biến cố phát sinh, mình nên ra ngoài lúc 11:40 phút vậy.” Kiên nhẫn là phẩm chất cần thiết của những người thợ săn, và tính kiên nhẫn của tôi luôn rất tốt.
Trong bóng tối, tôi kiểm soát hơi thở của mình, và thời gian cứ thế trôi qua.
Cuối cùng đã là 11:40 phú. Tôi vặn nhẹ eo mình, đứng thẳng dậy, lấy chiếc smartphone màn hình rộng của âm Gia Tú Tràng ra: “Dùng ghim tây cài ngực để livestream thì khó giao lưu với khán giả quá. Nếu không rơi vào tình huống đặc biệt, mình vẫn không cần dùng đến góc nhìn thứ nhất.”
Với một nụ cười trên môi, tôi cắm trục mã hóa di động vào, bật camera của điện thoại lên.
“Đang tải hình ảnh...”
“Đang tải comment...”
“Thông số ổn định. Bắt đầu livestream: Có - Không?”
“Có.”
“Xin chào Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát tham gia vào room, xin chào Thiết Lĩnh Bưu Gia tham gia vào room, xin chào...”
Hình ảnh đã ổn định, bóng dáng của tôi lập tức xuất hiện trong phòng livestream.
Cười vì Sóng sót khen thưởng 999 mình tệ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:
- Anh streamer, em chính là người định bụng tự tử vì bị bạn gái bỏ rơi trong lần livestream kỳ trước đấy. Ôi, cảm ơn các anh em trong phòng livestream đã khai sáng cho em nhé. Giờ em đã nghĩ thông suốt rồi. Em phải sống thật kiên cường, đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, cần vợ làm méo gì!”
- Thôi xong, thêm một thằng khùng vì coi livestream!
- Anh bạn bên trên, chúng ta trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau nhé? Anh giấu bạn gái trong tủ lạnh, hay giấu trong tủ đựng chén bát thế?
- Mấy người có tâm lý âm u quá đi! Anh bạn gì đó trên kia ơi, tôi ủng hộ bạn! Đàn ông đàn anh là phải có khí phách như vậy! Hay là giờ anh chuyển qua yêu đàn ông đi? Chúng ta cần phải hiểu rằng, quan hệ khác giới chỉ để sinh sản, còn tình yêu đồng giới mới là tình yêu đích thực. Hoan nghênh anh tham gia vào hội “Phù Tha” của chúng tôi.
Cười vì Sóng sót khen thưởng 01 Nguyên bảo cho room Livestream Siêu Kinh Dị:
- Phù Tha có ý nghĩa là gì?
Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát khen thưởng 01 Nguyên bảo cho room Livestream Siêu Kinh Dị:
- Stop it! Chấm dứt vấn đề này tại đây đi! Các chú chém gió kinh vỡi!
Chỉ vài phút sau khi bắt đầu livestream, lượt views đã dần tăng vọt, sau đó tốc độ mới dần chậm lại cho đến khi hơn 5.000 người xem. Không những thế, comments cứ bắn lên liên tục, đến nỗi tôi khó mà xem kịp nữa: “Không biết đây là do thành quả của biết bao lần livestream, hay là do cô nàng streamer xinh đẹp quảng cáo dùm khi trước nhỉ?”
Nghĩ đến đây, mắt tôi lóe lên một tia lạnh lùng. Nếu cô ấy dám công khai chuyện của tôi, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng: “Hy vọng cô ấy sẽ không ngu ngốc đến vậy.”
Tôi xoa nhẹ mặt mình, nhìn vào phòng livestream với tinh thần phấn chấn hơn: “Chào mừng các bạn đến với room Livestream Siêu Kinh Dị. Trước khi bắt đầu buổi livestream ngày hôm nay, tôi phải nói với các bạn rằng, mỗi một thành phố đều cất giấu những thứ xấu xa và tà ác nhất ngay dưới lòng thành thị. Thế nên hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau bước lên một chuyến tàu tử thần, đi đến nơi sâu nhất trong lòng thành phố để khám phá những mặt tối tăm của thế giới mà chưa từng có ai biết đến. Có lẽ khi ấy, các bạn sẽ cùng nhau thắc mắc rằng, liệu cái nơi mà mặt trời không bao giờ có thể chiếu tới kia có phải là âm Phủ hay không?”
Nói xong, tôi liếc nhìn màn hình; rõ ràng, cảm xúc của tất cả mọi người đã bị tôi kích thích đến cực mạnh: “Nơi tôi đang đứng bây giờ chính là nhà vệ sinh công cộng của ga tàu điện ngầm Bắc Giao, Giang Thành. Hiện tại, cửa ra vào của ga tàu điện ngầm đã bị đóng lại từ lâu. Tôi sẽ dẫn dắt mọi người đi...”
Nhích tay di chuyển màn hình trong lúc đang nói chuyện, tôi vừa định đẩy cửa buồng vệ sinh ra, thì đột nhiên phát hiện có thêm một thứ gì đó trên màn hình.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống, trong buồng vệ sinh sát vách bên cạnh tôi, có một cái đầu người đang tì đè lên vách ngăn giữa hai buồng, lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo