Trong tâm trí của tôi lại có thêm một số ký ức kỳ lạ, như thể đó vốn dĩ là những bức ảnh rách nát, nay dần dần được ghép lại với nhau. Thế rồi, một vài hình ảnh vụn vỡ từ từ trở nên rõ ràng hơn.
Một vẻ khiếp sợ dần bao phủ cả khuôn mặt của tôi: “Chẳng lẽ những bức ảnh đột nhiên xuất hiện này chính là những gì mà mình từng trải qua trước đây ư? Nhưng tại sao từ đó đến giờ, mình đều không thể nhớ ra được?”
Dẫn ý niệm tiến vào linh đài, hình ảnh của kẻ một nửa là sư thầy - một nửa là đạo sĩ trong đầu tôi càng ngày càng rõ ràng hơn. Ông ta trông giống hệt với người mà tôi từng nhìn thấy trong Giấc mơ Thâm sâu của Hoàng Tuyết.
“Ông ta chính là Song Diện Phật đấy ư?”
Trong phần ký ức vừa xuất hiện này, gã đứng trước mặt tôi, mỉm cười, thốt ra bảy chữ: “Cậu có dám đánh cuộc với trời?”
Hình ảnh kia nhanh chóng tan biến, ý niệm trong đầu quay lại với trạng thái bình thường, còn tôi lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc: “Mình từng biết rõ về Song Diện Phật! Hơn nữa, dường như mình còn đánh cuộc gì đó với ông ta!”
Ngồi dưới đất, tôi cảm giác vô cùng bàng hoàng. Cũng không phải tôi tự xem nhẹ bản thân; nhưng trên phương diện khách quan, tôi biết bản thân và phe Song Diện Phật vẫn còn một khoảng cách khá lớn, cơ bản là chưa đủ trình độ để liên lụy đến những vấn đề mà ở dạng nhân vật như ông ta mới đủ suy xét đến.
“Mình có thể nhớ rõ tất cả những gì trong 5 năm qua, đâu có gì xảy ra trong đầu mình đâu nhỉ? Chẳng lẽ trí nhớ của mình bị ai đó thay đổi ư?” Giả thuyết này nghe có vẻ khá hoang đường, ngay cả bản thân tôi còn không thể tự thuyết phục bản thân về vấn đề này nữa: “Đã mở 1 trong 9 ổ khóa, thế là ký ức tái hiện. Nếu mình muốn biết nhiều chuyện hơn, e rằng phải mở thêm nhiều ổ khóa số mệnh khác mới được.”
Dùng hai tay chống đất, tôi chỉ hơi dùng sức thôi mà đã có thể đứng lên được rồi. Thương thế trên thân thể cũng thuyên giảm, dùng âm khí càng dễ dàng hơn, lại có thể điều khiển Quỷ vật thêm thành thạo.
“Thận khiếu là hành Thủy, mang tính chất ẩn giấu. Khi ổ khóa số mệnh của thận khiếu được mở ra, mình không chỉ có thêm một tia chân khí Tiên thiên mang thuộc tính âm, mà sức uy hiếp đối với quỷ vật u minh cũng được cải thiện đáng kể.” Bên trong thân thể tôi lúc này, ngoại trừ một sợi chân khí Tiên thiên hình thành từ việc tu hành Diệu Chân tâm pháp, tôi còn một tia chân khí âm tính khác có kích thước to bằng chiếc đũa. Mặc dù tia chân khí này là tự động sản sinh ra, nhưng dường như đây là thành quả kể từ lúc tôi dùng âm khí bồi dưỡng nơi thận khiếu. Do đó, tôi cảm giác bản thân mình và tia âm khí mới mẻ này vô cùng thân thiện lẫn nhau.
“Bây giờ, mình không cần phải lo lắng dùng xong bùa chú Thượng thừa là sẽ bị kiệt lực mà ngất xỉu rồi.” Lần này, ổ khóa số mệnh được mở ra, lợi ích mang đến cho tôi không chỉ chừng ấy. Quỷ em bé ba mắt trong thận khiếu nuốt vào 10 linh hồn trẻ sơ sinh liên tục, khiến cơ thể của nó hiện ra từng hình xăm màu xanh vô cùng xinh đẹp. Lúc này, nó đã rơi vào giấc ngủ say. Đoán chừng, con quỷ em bé này cũng sắp sửa đột phá rồi.
“Tim và phổi là Dương; trong đó, tim mang hành Hỏa, làm chủ nhiệt độ ấm áp, là vầng mặt trời chính trong tất cả các phần nội tạng có thuộc tính Dương; phổi là hành Kim, làm chủ sự sạch sẽ, là mặt trời chính của các phần nội tạng có thuộc tính âm. Gan, lá lách, và thận cư ngụ ở phần m: gan là hành Mộc, làm chủ sự phát triển; thận là hành Thủy, làm chủ sự ẩn giấu, là mặt trăng của các nội tạng có thuộc tính m; lá lách thuộc hành Thổ, làm chủ cảm xúc lo lắng, lo âu, là phần nội tạng quan trọng nhất của thuộc tính âm.”
Qua lần mở ổ khóa số mệnh tại thận khiếu này, ngay cả gan và lá lách cũng trở nên sục sôi hơn, đúng là thu hoạch không thể tưởng tượng nổi.
Mặt ôm vẻ vui mừng, tôi mở bừng hai mắt ra, để rồi trông thấy Quỷ mẫu đang lạnh lùng nhìn mình bằng ánh mắt tựa như đang nhìn đến một cỗ tử thi.
Ho khan một tiếng, tôi lau đi vết máu trên mặt, giọng điệu trở nên cực kỳ buồn bã: “Cô đã hủy hoại nền tảng của Tam âm tông, bọn chúng nhất định sẽ không buông tha cho cô. Vương Ngữ bị bắt cóc lần này chính là một hồi chuông cảnh cáo. Hơn nữa, thân phận của cô rất nhạy cảm. Tu sĩ bên chính đạo cũng sẽ không dung thứ cho cô. Bên trong tòa nhà kia chính là thiên sư của Diệu Chân đạo. Chính bọn họ là người đầu tiên ra tay với Vương Ngữ đấy.”
Tất cả những gì mà tôi vừa nói đều là sự thật, chỉ giấu đi nguyên nhân thật sự dẫn đến chuyện Vương Ngữ bị bắt cóc mà thôi.
Trận Chuyển Luân bị phá vỡ, âm khí hoành hành bừa bãi. Lục Cẩn và Lục Trần trong tòa nhà thí nghiệm biết chuyện không ổn, muốn bí mật rời đi trong lúc hỗn loạn. Nhưng đáng tiếc, ý đồ của hai kẻ đó lại bị tôi vạch trần. Mấy trăm linh hồn em bé lập tức bao vây xung quanh tòa nhà thí nghiệm.
“Có thù không báo, không phải quân tử! Lục Cẩn, tao đã nói rồi. Hôm nay, tao nhất định phải lấy mạng chó của mày!” Tôi nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nguyền rủa. Sau khi để lộ tin tức với Quỷ mẫu, tôi bèn yên lặng lùi về sau, dùng Phán nhãn quan sát đến tình hình nơi tòa nhà thí nghiệm.
Kể từ khi trận Chuyển Luân xuất hiện, âm Khí trong tòa nhà thí nghiệm đã hoàn toàn mất kiểm soát. Trong đại sảnh, Lục Cẩn run rẩy cả hai chân, trốn về phái sau lưng Lục Trần. Mà Lục Trần cũng không dám khinh thường Quỷ mẫu, dõi đôi mắt lóng lánh như sao trời nhìn chằm chằm vào cô ta, toàn lực đề phòng.
Tôi không thể nhìn thấu cảnh giới của Lục Trần, chỉ cảm thấy gã đó rất khó lường. Lúc này, thân thể của tôi đang hồi phục dần, thể nên cũng chẳng mong mỏi là Quỷ mẫu đủ sức giết cả hai người đó. Chỉ cần cô ta có thể cầm chân được Lục Trần, đích thân tôi sẽ xử lý Lục Cẩn.
“Phải canh me cơ hội, mình phải giết chết cái thằng Lục Cẩn ấy.” Tôi đã không còn là tay thám tử tư sợ đầu sợ đuôi như trước nữa. Sau khi bị truy nã trong thành phố, tôi đã hiểu ra rất nhiều đạo lý, cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Bị linh hồn trẻ sơ sinh chặn đường, ngươi rơi vào đường cùng lại chính là Lục Cẩn. Gã thấp thỏm nấp sau lưng sư huynh mình, trên mặt không còn một tí nào kiêu ngạo, thay vào đó chỉ có nỗi sợ hãi vô hạn mà thôi.
Có quá nhiều linh hồn trẻ sơ sinh ở đây; Lục Trần chợt nhíu mày, sắc mặt hơi tái nhợt. Đây là lần đầu tiên gã mất vẻ bình tĩnh kể từ khi đặt chân đến Giang Thành này.
Những linh hồn trẻ sơ sinh và quỷ hồn với số lượng đông như biển cả tách ra hai bên, khoác chiếc áo đen sẫm được bện từ tóc, Quỷ mẫu tiến dần về phía hai kẻ ấy, trông cứ như một vị nữ vương đang nắm quyền sinh sát trong tay.
Từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu trượt dài trên trán, Quỷ mẫu mang đến áp lực rất lớn đối với Lục Trần. Biết không thể chần chờ nữa, gã thò tay vào trong áo bào, dùng tay trái phóng ra một ít đồng tiền Ngũ Đế, còn tay phải đánh tới liên tục 7 lá bùa Tiểu thừa.
Nhất tâm nhị dụng, cũng không nhìn thấy gã niệm chú, bàn tay trắng nõn của Lục Trần trảo mạnh lên trên, và những đồng tiền kia dính liền vào nhau, tạo thành một thanh kiếm đồng tiền Ngũ Đế.
Thanh trường kiếm xẹt qua 7 lá bùa, mấy tờ giấy màu vàng cháy lên; một hơi thở Hạo nhiên Chính khí lập tức xuất hiện.
Đạo bào xao động, chính khí tỏa ra như tinh quang, nhưng đáng tiếc là gã lại phải đối mặt với bóng tối vô tận.
“Đi theo ta!” Lục Trần đâm kiếm vào những linh hồn trẻ sơ sinh trước mặt, vừa muốn giết địch, lại phải bảo vệ Lục Cẩn. Mỗi khi tiến tới một hai bước, gã phải bỏ ra một lá bùa.
Nền tảng của Diệu Chân đạo này quả thực rất hùng mạnh. Lục Trần mang theo hàng trăm lá bùa phổ thông trên người, lại thêm một đóng bùa chú Tiểu thừa nữa. Gã có đạo pháp tinh thâm, rốt cuộc có thể giết ra một con đường máu giữa làn sóng linh hồn em bé đông nghịt.
Nhìn Lục Trần chiến đấu, Quỷ mẫu vẫn không ra tay, chỉ chậm rãi bay theo. Cho đến khi Lục Trần sắp chạy thoát, mái tóc đen của cô ta mới xõa bung ra, vô số linh hồn trẻ sơ sinh từ dưới chân đột ngột xuất hiện rồi lao tới kẻ địch.
Cảnh tượng này cũng khiến tôi vô cùng chấn động. Tôi vốn tưởng rằng, Quỷ mẫu đã dùng hết sức lực để phá vỡ trận Chuyển Sinh, nhưng không ngờ cô ta vẫn còn đầy đủ sức mạnh.
“Lục Trần cao thâm lại trông giống như chó nhà có tang trước mặt Quỷ mẫu. Dường như Quỷ mẫu này mạnh mẽ đến mức quá đáng nhỉ?” Tôi thầm nhớ lại sự đánh giá của Thiên Tâm Thượng Nhân về Quỷ mẫu, lúc này mới nhận ra ông ta không hề nói quá về cô ta, mà ngược lại còn nói chưa đủ nhiều ấy chứ.
Trong chớp mắt, bầy linh hồn trẻ sơ sinh kia lại bao vây Lục Trần và Lục Cẩn lần nữa. Đây rõ ràng là Quỷ mẫu muốn hành hạ hai người này từ từ, cho đến khi kiệt sức chết đi. Lục Trần cũng hiển nhiên nhận thức được điều này. Biết càng trì hoãn, gã sẽ càng bất lợi. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Trần quyết đoán lấy ra một cuộn thư pháp từ bên trong người.
Hành động đột ngột này khiến tôi hơi khó hiểu. Ban đầu, tôi cứ tưởng gã ta sẽ sử dụng một loại bùa chú Thượng thừa nào đấy.
“Quỷ mẫu làm loạn, đệ tử Lục Trần không đành lòng nhìn thấy sinh linh đồ thán, thỉnh sư tôn ban pháp!”
Giọng nói của Lục Trần vọng ra từ bên trong làn sóng linh hồn trẻ sơ sinh. Xem chừng, gã cũng biết bản thân không địch lại Quỷ mẫu, thế nên mới quyết đoán dùng tới con át chủ bài nhằm thoát thân. Thoạt nhìn, cuộn thư pháp này có vẻ giống như bùa Thỉnh Thần, chỉ là sư tôn của gã vẫn chưa qua đời mà thôi. Về phần hiệu quả, có lẽ cũng tương tự.
Ngô đạo đại trung hạ, triệt thượng triệt hạ, nhất dĩ quán chi!” Chữ viết trong cuộc thư pháp chậm rãi tiêu tán; Lục Trần nhắm chặt hai mắt lại. Đến khi gã mở mắt ra lần nữa, đôi mắt của Lục Trần lúc này chợt lóe lên một vẻ sắc bén như hai thanh bảo kiếm sáng ngời, trông vô cùng lợi hại.
Gã nhìn chằm chằm vào Quỷ mẫu, đánh ra tất cả các lá bùa Tiểu thừa, rố cuộc lại có thể tìm ra điểm yếu nhất trong vòng vây của những linh hồn trẻ sơ sinh tại đây. Ngay lập tức, kiếm quang phóng ra như lưu tinh, uy lực lại tăng lên gấp hai gấp ba lần, mạnh mẽ đánh thủng vòng vây.
Gã dùng một tay nắm lấy Lục Cẩn, nhanh chóng chạy về phía ngoại vi trường trung học Tân Hỗ. Quỷ mẫu tức giận thét lên; mái tóc đen dài hàng nghìn thước điên cuồng cuốn tới hai người, trông như một con thủy quái dưới hồ sâu vậy.
“Nghiệt quỷ! Đừng hung hãn!” Lục Trần dùng hết sức chém đứt mái tóc đen; nhưng bởi vì có quá nhiều sợi tóc đen, gã gần như không thể bảo vệ lấy chính mình, còn Lục Cẩn lại mảng tóc kia kéo ngược về trong khuôn viên trường học.
Trong mắt Lục Trần phát ra hai tia sáng lạnh; gã nhìn chằm chằm vào Quỷ mẫu, gằn giọng: “Sau này, tao nhất định tự tay chém mày dưới kiếm này!”
Tung người bay lên như chim én, Lục Trần nhảy qua tường bao, nhanh chóng chạy trốn.
“Sư huynh! Cứu đệ với! Cứu đệ với!”
Lục Cẩn gào to lên nhưng không có ai đáp lại. Tóc đen siết chặt cổ gã, còn đám linh hồn trẻ sơ sinh thì cùng nhau tiến lên.
Mãi đến khi đám linh hồn kia tản đi, khuôn mặt của Lục Cẩn đã khô quắt lại, trong mắt chỉ còn mỗi tròng trắng, còn mũi đã ngừng thở từ lâu
Chết rồi ư?” Tôi đứng dậy, đi tới chỗ gã rồi lục lọi khắp cơ thể một lượt, nhưng cuối cùng chỉ tìm ra một lá bùa Trấn Áp và một lá thư. Rốt cuộc, chẳng có thu hoạch gì nhiều cả.
“Tai họa này cuối cùng cũng đã chết. Lục Trần đã dùng Tru tâm Vấn đạo để tra hỏi mình. Hiện tại, có lẽ gã ấy đã xác định mình không hề học trộm Diệu Chân tâm pháp rồi. Nói cách khác, mối hận thù giữa mình và Diệu Chân đạo đã được xóa bỏ.” Đang cười mỉm, tôi chợt nhớ đến thằng Chung Cửu đang sống dở chết dở trong tòa nhà thí nghiệm này: “Suýt nữa thì quên mất, vẫn còn một con cá lọt lưới.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo