“Đã từng gặp nhau ư? Trong giếng à?” Tôi tìm thấy điểm mấu chốt trong lời nói của người kia, sau đó bắt đầu thầm nhớ về những người mà tôi gặp trước đây: “Có ai liên quan đến chiếc giếng nhỉ? Chẳng lẽ là đôi vợ chồng già ở khách sạn An Tâm? Mà không đúng, họ vẫn còn sống, lại đang bị giam trong đồn cảnh sát mà.”
Tôi loại hết khả năng này đến khả năng khác; kết hợp với giọng nói qua điện thoại, chân mày tôi chậm rãi cau lại: “Giọng nói này quả thực có phần quen thuộc. Mình từng gặp anh ta ở đâu rồi nhỉ?”
Vừa muốn hỏi thêm vài câu, giọng điệu của đầu dây bên kia đột nhiên trở nên gấp gáp:
“Anh sẽ tới mà, đúng không? Anh nhất định sẽ tới!”
Cuộc gọi lại bị ngắt ngang, tôi tự gãi đầu khó hiểu. Người này biết rõ tên tôi là Cao Kiện, giọng nói cũng khá quen thuộc; nhưng trong nhất thời, tôi lại không thể nhớ là mình đã gặp anh ấy ở đâu.
Ting tong...
Một tin nhắn mới lập tức xuất hiện trong hộp thư đến của điện thoại, đây chính là thông tin nhiệm vụ mà Âm Gian Tú Tràng gửi đến.
“Bên dưới lòng đất của thành phố này rất âm u và đen tối, và những thứ xấu xa đầy tai họa đang dần sinh sôi trong bóng đêm. Tàu điện ngầm Giang Thành đi xuyên qua lòng thành phố. Một số người nói rằng, chuyến tàu cuối cùng của khu tàu điện ngầm ấy chính là một chuyến tàu tử vong, và trạm cuối của chuyến tàu đó chính là âm Phủ.”
“Bạn có tin vào sự tồn tại của âm Phủ hay không?”
“Hãy bước lên chuyến tàu chạy xuyên quá khứ kia để nhìn thử một lần đi! Bạn sẽ nhận ra rằng, nỗi sợ hãi mà bạn đã trải qua trước đây chỉ là thứ vặt vãnh. Khi bạn nhìn thấy tất cả những gì mà bạn căm hận trong quá khứ, sau đó trở lại một lần nữa với lớp áo choàng của tương lai, bạn mới hiểu được một điều: Khi bạn đang đuổi theo hình bóng của một người - trên thực tế - bạn mới chính là một chiếc bóng.”
“Nhiệm vụ livestream: Tiến vào ga tàu điện ngầm Bắc Giao trong thành phố Giang Thành vào lúc giữa đêm, dùng thân phận của Lộc Hưng để bước lên chuyến tàu một chiều cuối cùng. Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Sống sót bước xuống tàu.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 1: Cải trang thành danh tính của Lộc Hưng thành công, không để ai nghi ngờ: +5 điểm.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 2: Giết mỗi một bức tượng đất Song Diện Phật: +1 điểm/tượng.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 3: ?????”
“Nhiệm vụ tùy chọn 4: ?????”
“Chú ý: chức năng đặc biệt [Xin giúp đỡ] trong điện thoại của Âm Gian Tú Tràng đã được kích hoạt. Khi gặp phải trường hợp không giải quyết được, có thể gọi đến số này. Người nhận cuộc gọi có thể giúp bạn thoát nạn, cũng có thể sẽ đẩy bạn xuống hố sâu tuyệt vọng. Cuộc gọi đầu miễn phí, kéo dài 03 phút; mỗi cuộc gọi từ lần tiếp theo đều sẽ tốn 10 điểm tích lũy/lần.”
Đọc hết nội dung nhiệm vụ trong tin nhắn của Âm Gian Tú Tràng, mày tôi nhăn lại: “Chuyến tàu tử vong ư? Mình phải lên tàu điện ngầm à?”
Tàu điện ngầm khác với xe buýt; nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không thể nhảy ra khỏi tàu được.
“Buổi livestream này có thể là quay bên dưới lòng đất trong thành phố. Tàu điện ngầm có lẽ chỉ là phương tiện di chuyển đến nơi đó. Chuyện quỷ quái gì thế này, đừng nói là chạy một mạch xuống âm Phủ thật nhé?” Thành thật mà nói, mặc dù tôi đã gặp qua muôn loại ma quỷ, nhưng tôi vẫn không tin là có âm Phủ trên thế giới này.
“m Gian Tú Tràng còn yêu cầu mình đóng giả Lộc Hưng đi livestream, mà điều kiện này lại quyết định sự thành công của nhiệm vụ tùy chọn 1 là cộng cho 5 điểm. Kết hợp với nhiệm vụ tùy chọn 2 là phá hủy tượng đất của Song Diện Phật sẽ cộng thêm 1 điểm/tượng, xem ra mình sẽ phải đối mặt với Song Diện Phật trong lần livestream này.” Tôi vừa sờ cằm, vừa suy nghĩ cẩn thận: “Ngụy trang thành Lộc Hưng để đi phá hủy tượng Song Diện Phật, Âm Gian Tú Tràng thật đúng là nham hiểm.”
Tôi suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên chợt nở một nụ cười chua xót. Ngụy trang thành công thì không sao, nhưng nếu bị nhận ra, đoán chừng tôi sẽ phải gánh lấy hậu quả thê thảm: “Mình và Lộc Hưng có giống nhau đâu, làm sao giả mạo gã ấy được?”
Đọc đi đọc lại tin nhắn nhiều lần, tôi chú ý đến một điểm. Có bốn nhiệm vụ tùy chọn trong lần livestream này, nhưng 2 nhiệm vụ cuối cùng đều là dấu chấm hỏi, không hiển thị nội dung nhiệm vụ ra.
Tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này trong các chương trình livestream trước đây, thế nên chưa biết phải tiến hành như thế nào.
“Người quen, cái giếng, đoàn tàu, khu vực bên dưới mặt đất, Song Diện Phật.” Tôi viết những từ khóa lên giấy, sau khi hút hết nửa gói thuốc mà vẫn chưa rõ bản thân nên chuẩn bị cái gì. Đã gần 8:40 tối, tôi đành phải mở máy tính lên, tra cứu thông tin về khu tàu điện ngầm trong Giang Thành.
“Chuyện ma ám tại tàu điện ngầm Giang Thành đã bị bại lộ. Đừng bao giờ đi lên chuyến tàu chở linh hồn một chiều cuối cùng.”
“Quỷ hồn tái hiện: Những năm tôi đi ăn xin trên tàu điện ngầm Giang Thành.”
“12 người công nhân gặp nạn tại tàu điện ngầm đã trở về, đây là chuyện ma có thật, đính kèm video trong bài viết!”
...
Tôi tùy tiện nhấp vào một vài topic để xem. Hầu hết các bài viết này đều được dùng để câu views, suy luận cẩn thận một tí là có thể tìm ra điểm không hợp lý ngay.
Sau hơn 10 phút tìm kiếm, cuối cùng tôi đã tìm thấy một vài thông tin đáng tin cậy trên trang web của Phòng Dịch vụ Hành khách thuộc Trung tâm Mạng lưới Tàu điện ngầm Giang Thành.
Đầu tiên là hai bài viết phàn nàn. Bài đầu tiên do một người họ Ngô viết. Ông ta đã chạy đến ga tàu, bước lên tàu điện ngầm để về nhà trong tình trạng mơ mơ màng màng vì say rượu. Theo mô tả của người đó, ánh sáng của ga tàu rất mờ, và khi ông ta đã bắt kịp chuyến tàu một chiều cuối cùng, vừa định chen chân lên toa tàu thì bị một người nào đó nghi là nhân viên của trạm xô ngã xuống. Sau đó, chuyến tàu đã xuất phát đi. Điều này khiến ông Ngô phải ngủ ở ga tàu điện ngầm suốt cả đêm. Đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cả người ông đầy các vết bầm tím, bị cảm lạnh và bị ốm nặng sau đó.
Lời phàn nàn thứ hai do một người mẹ đăng lên. Con gái của cô ta bỏ nhà đi, bặt vô âm tín. Sau khi gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát phát hiện ra rằng, lần cuối cùng mà người con gái của cô ấy xuất hiện là ở một trạm nào đó trực thuộc tàu điện ngầm Giang Thành. Cảnh sát đã dành ra 3 ngày để kiểm tra mọi video trích xuất từ các camera, nhưng rốt cuộc cũng không tìm thấy cô con gái đâu.
“Hai bài đăng này khá thú vị. Người say rượu bị đẩy ra khỏi xe, bị cảm lạnh, mấy triệu chứng này giống hệt như bị âm khí xâm nhập vào cơ thể vậy. Về phần cô con gái kia bỏ nhà ra đi, sau khi bước vào trạm xe lửa thì không thấy trở ra nữa. Đáng phải suy nghĩ đây...”
Tiếp tục tìm kiếm, tôi lại không ngờ rằng mình có thể tìm thấy một vài thứ hữu ích từ các trang web chính quy. Nhấp chuột vào từng topic một, tôi nhận ra một điều rằng, từng có khá nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra ở ga tàu điện ngầm Giang Thành.
Ví dụ, những người dân sống gần các ga tàu điện ngầm đã chứng kiến cảnh có người đi đến trạm tàu điện vào giữa đêm khuya. Không những thế, một số người khác nói rằng, ở các trạm tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động luôn có đèn nhấp nháy và có thể nghe thấy âm thanh ồn ào từ đó.
Điều kỳ lạ nhất và được truyền bá rộng rãi nhất là khi khu ga tàu điện ngầm ấy ngừng hoạt động, dẹp hết mọi loại biển báo, thậm chí không còn quảng cáo nữa, thế mà vẫn còn một chuyến xe băng ngang lòng đất - đó chính là chuyến xe u linh trong truyền thuyết.
“Thật là thú vị.” Tôi lấy theo lá bùa Bắc Đẩu đại thần chú, bộ bùa chú hoàn chỉnh Thanh Huy Tụng Nguyệt mà anh Lưu mù tặng và một vài lá bùa Trấn Áp của Lục Cẩn. Cài kỹ ghim tây camera, cất kỹ smartphone Âm Gian Tú Tràng, sau khi kiểm tra đầy đủ mọi vật dụng, tôi bèn rời khỏi tiệm nhỏ của mình.
Lúc tôi đến ga tàu điện ngầm Bắc Giao, Giang Thành đã là 9:30 tối. Tôi hiếm khi đi tàu điện ngầm; xét cho cùng, đối với những người có công việc đặc biệt như tôi, tàu điện ngầm và xe buýt là hai phương tiện có hạn chế quá lớn.
Ga tàu điện ngầm Bắc Giao rất nhỏ, không thể so sánh với khu vực trong nội ô đô thị. Tôi bước xuống cầu thang, đi qua một hành lang dài 10 mét, cuối cùng mới thấy phía trước có ánh sáng hắt ra. Đằng trước mặt có một vài máy bán vé tự động được lắp đặt ở vị trí dễ thấy nhất. Mặt khác, các máy ATM, máy đổi tiền lẻ, máy bán fastfood và đồ uống được sắp đặt trong tình trạng khá lộn xộn. Nơi này không quá lớn, nhưng cơ bản là đầy đủ các dạng tiện nghi.
“Anh cần giúp gì à?” Nhận ra tôi đang đi lững thững, một nhân viên bước ra khỏi quầy thông tin, hỏi tôi như vậy. Lúc này, ga tàu điện ngầm không có nhiều người qua lại, thế nên hành vi của tôi đúng là có chút kỳ quái và dễ bị để ý.
“Không có gì, Tôi đến đón con gái về nhà. Đây là lần đầu tiên con bé tự đi tàu điện ngầm nên tôi không yên tâm.”
Tôi tìm lý do để lấp liếm cho qua, nhưng không ngờ người nhân viên này lại khá nhiệt tình. Không những không bỏ đi, gã còn kéo tôi sang một bên: “Anh trai, hình như anh cũng còn khá trẻ mà, con gái anh bao nhiêu tuổi rồi? Chúng tôi có quy định rõ ràng, trẻ em dưới 8 tuổi không được đi tàu điện ngầm một mình đâu.”
“Ồ, con gái tôi được 11 tuổi rồi, đang học lớp 5. Tôi trông trẻ hơn tuổi thật của mình thôi.” Sau khi thản nhiên nói vài lời, tôi không nhìn dáo dát nữa, yên lặng ngồi xuống bằng ghế chờ.
“Con gái anh được 11 tuổi rồi à? Bất ngờ ghê.” Gã nhân viên nọ nhe hàm răng trắng bóng ra, cười khẽ: “Tôi thực sự xin lỗi. Nơi chúng tôi vừa xảy ra một vài sự cố gần đây, thế nên mọi người khá căng thẳng ấy mà.”
Thấy gã nhân viên nói xong là xoay người rời đi, tôi nhếch nhẹ mắt mình lên, hỏi nhanh: “Chờ đã! Anh nói ở đây có sự cố à? Con gái tôi đi tàu điện ngầm một mình, vậy có an toàn không đó?”
“Đừng lo lắng, vấn đề an toàn của hành khách vẫn được bảo đảm.” Nụ cười trên mặt gã nhân viên dần phai nhạt: “Tuy nhiên, tốt hơn hết là anh không nên để con gái đi một mình đến ga tàu điện ngầm trong khoảng thời gian này.”
“Tại sao?” Tôi liếc nhanh về tấm thẻ nhân viên mà gã đang đeo; kẻ này tên Phùng Minh Long.
“Trên thực tế, chuyện này nói đúng ra cũng không liên quan gì đến ga tàu điện ngầm.” Phùng Minh Long cố nặn ra một nụ cười: “Chỉ là vài ngày trước, có người chạy đến ga tàu điện ngầm giữa đêm khuya để tự tử, mà không chỉ một người.”
“Tự tử à?” Tôi ngạc nhiên là vì bản thân chẳng thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến chuyện tự tử trên Internet, có lẽ là do bên cảnh sát đã ém nhẹm vụ này mất rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo