Trên đời này, có một số chuyện đã là định mệnh từ lâu; dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể thay đổi được.

Ví dụ như xuất thân, hoặc là thời điểm mà mình sẽ chết.

Mỗi vị trí trên đoàn tàu đều tương ứng với một người. Tôi nhìn toa tàu đen kịt, những bóng đen cúi gằm mặt. Bọn chúng im lặng, không nói một lời, cũng không nhìn thấy cảnh vật ở hai bên.

“Cúi đầu có nghĩa là cam chịu số phận đấy à?” Trong đầu tôi luôn có một suy đoán, và điều suy đoán này có liên quan đến Song Diện Phật, Soán Mệnh Sư và cả Âm Gian Tú Tràng nữa.

“Định mệnh an bày, sinh tử do trời, mỗi người ngồi một ghế. Từ lúc sinh ra đến khi chết đi, nếu tất cả chính là vận mệnh, vậy sự tồn tại của mình lại có ý nghĩa gì?” Trên chuyến tàu này, nó xem tôi là một sự dư thừa. Hay nói cách khác, ngay cả ông trời cũng không ngờ là tôi lại xuất hiện ở đây: “Mệnh trời khó đổi, nhưng không phải là không thể thay đổi.”

Tôi lên tàu là vì thực thi nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng. Nói cách khác, tôi đã được Âm Gian Tú Tràng trợ giúp, thẳng thừng nhảy ra khỏi một bố cục nào đó ngay trong lần livestream này.

Hiện tại, tôi chưa đủ tư cách để tham gia những việc này. Nếu ví von Âm Gian Tú Tràng, Song Diện Phật và nhân quả thế gian như những kẻ đánh cờ, thì tôi chỉ là một quân cờ trong tay Âm Gian Tú Tràng mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu, im lặng ngồi xuống: “Nhiệm vụ livestream yêu cầu mình phải sống sót xuống tàu. Trong trường hợp này, mình phải tìm hiểu xem, đoàn tàu sẽ đỗ bến tại đâu.”

Bầu không khí trên chuyến tàu thực sự quá quỷ dị. Nếu được chọn, tôi thật lòng không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

“Phùng Minh Long từng nói rằng, đường hầm phía Nam dẫn đến vùng ngoại ô phía Nam của Giang Thành, còn cánh Bắc thông đến đâu thì gã không rõ.” Phía bắc Giang Thành chính là dãy Hận Sơn vô tận, mà phía Tây Bắc chính là thành phố Tân Hỗ. Điều khiến tôi quan tâm hơn cả chính là, địa phương gần với Giang Thành nhất lại là khu Song Phật quỷ dị kia.

“Chuyến tàu có đỗ bến tại khu Song Phật đó không nhỉ?” Nhiệm vụ livestream chỉ yêu cầu tôi còn sống khi xuống tàu, như vậy là nhiệm vụ thành công.

“Cứ làm như thế vậy! Nếu tàu dừng, mình sẽ xuống tàu ngay lập tức, sau đó rời đi ngay. Chỉ cần tránh được con Huyết hồ thì buổi livestream tối nay sẽ thành công mỹ mãn.” Ý tưởng khá hoàn hảo, nhưng tôi biết là khó khăn vô cùng. Chưa tính đến việc liệu đoàn tàu có dừng lại hay không, ngay trước mắt, tôi không biết mình sẽ sống sót thế nào trong khoảng thời gian lúc tàu còn đang chạy. Từ lúc tôi xuất hiện, một số hành khách xung quanh đã dần phản ứng với các biểu hiện khác nhau. Vốn dĩ bọn họ đều đang cúi đầu xuống, nay dần dà muống ngẩng đầu lên rồi.

“Anh Lộc, hay anh đi vòng vòng tìm chỗ ngồi của riêng mình xem?” Phùng Minh Long do dự, nhẹ nhàng chạm vào tôi một cái. Lúc này, sắc mặt của gã tái nhợt đến đáng sợ: “Anh ngồi ở chỗ này, khiến tôi có một linh cảm rất xấu.”

“Bộ anh nghĩ là tôi muốn à? Giờ ráng ngồi chen chúc một lúc vậy; khi nào đến ga, tôi sẽ lập tức xuống xe và rời khỏi đây.” Tôi thờ ơ trả lời, sau đó cúi thấp đầu, cố gắng giảm sự tồn tại đến mức thấp nhất có thể, trông cũng giống na ná với các hành khách xung quanh.

“Như vậy không ổn lắm đâu.” Phùng Minh Long ở trạng thái này khiến tôi nhớ lại thời còn đi học, trông gã y hệt như một tên học sinh giỏi cùng lớp vậy. Một tên học sinh giỏi cùng lớp luôn là người cho bạn học mượn vở bài tập để copy bài, đồng thời sợ hãi bị giáo viên phát hiện nên cứ nhăn nhó liên tục.

Tôi không có ý trách gã. Chuyến tàu này không tầm thường, không ai có thể lường trước được tác động của việc chen chúc chỗ ngồi như hiện tại, và hậu quả có thể cực kỳ nghiêm trọng.

Trông tôi có vẻ dù chết cũng không đổi chỗ, Phùng Minh Lòng rất bất lực: “Thôi được rồi.”

“Đừng lo lắng, chỉ cần tôi có thể rời đi, tôi sẽ không bao giờ ở lại bất cứ một giây nài.” Tôi gửi đến gã một ánh mắt khẳng định.

Lúc này, nửa người của gã đang thò ra ở bên ngoài. Lối đi vốn dĩ là chỉnh tề, trống rỗng, giờ bỗng nhiên thừa ra một nửa cơ thể, trông khá bắt mắt: “Hay là, anh nhích vào bên trong xíu nữa đi. Tôi ngồi thế này dễ khiến người khác chú ý, cứ cảm thấy mất an toàn sao sao ấy.”

Phùng Minh Long buồn rười rượi, vẫn còn giữ vẻ hoảng sợ ẩn sâu trong tròn mặt. Tôi hơi xấu hổ khi nhìn thấy bộ dạng này của gã, thế nên bèn nhích nhẹ người về phía trong.

Một người có một chỗ ngồi, băng ghê dành cho 3 người đột nhiên chen vào người thứ 4 thế này, nảy sinh đụng chạm thân thể là điều không thể tránh khỏi.

Tôi nhích nhẹ vào trong, đụng phải người phụ nữ ngồi giữa. Cô nàng này có một mái tóc đen xõa xuống, cặp đùi đầy xúc cảm, dù cách một lớp quần jean mà tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh lan tỏa từ người cô ta.

“Xin lỗi nhé.” Tôi cúi đầu đầy áy náy. Vốn dĩ, tôi cũng không muốn đụng chạm vào cơ thể của người phụ nữ này, nhưng cái gã Phùng Minh Long bên cạnh lại đột nhiên chen mạnh về trong. Không còn cách nào nữa, tôi đành phải nương theo lực đẩy của gã mà nhích người vào trong, kề sát vào người cô gái đó, cũng đẩy cô ta về phía trong..

Có thể do sự đụng chạm cơ thể, hoặc có thể là do âm thanh nói chuyện của tôi với Phùng Minh Long, cô gái kia dường như sực tỉnh từ giấc mơ, vội vàng ngẩng đầu lên.

Mái tóc đen xõa ngang mặt nhẹ nhàng trượt ra phía sau, cô quay sang nhìn tôi. Lúc này, thân thể của tôi đang dán sát vào người cô, duy trì ở một tư thế khá lúng túng.

“Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi thật sự xin lỗi.” Sau khi nói xong, tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tôi tên là Lộc Hưng. Nếu có thể sống sót qua đêm nay, tôi sẽ bồi thường lại cho cô trong tương lai.”

Miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể của tôi vẫn duy trì tư thế cũ, dán sát lấy cơ thể của người phụ nữ cạnh bên: “Xin lỗi nhé, vì hoàn cảnh đặc biệt.”

Cô gái này ngẩng đầu lên, lẩm bẩm hai chữ “Lộc Hưng.” Cô vươn tay cột lại tóc mình, khuôn mặt của cô trắng bệch như không còn một giọt máu nào: “Anh gọi là Lộc Hưng à? Có phải tôi từng nghe đến tên của anh ở đâu rồi hay không?”

“Trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy à? Thuận miệng lấy đại cái tên Lộc Hưng này, ở đâu ra người quen?” Tôi không hề hoảng loạn, chỉ chăm chú nhìn kỹ cô gái này. Ngoại trừ gương mặt tái nhợt ra, tổng thể khuôn mặt của cô trông rất thuần khiết với đôi mắt non trẻ, chưa trải sự đời, chắc vẫn là một học sinh.

Càng xem, tôi càng thấy quen thuộc. Cô gái có chút ngượng ngùng khi bị người đối diện nhìn chằm chằm vào. Đột nhiên, tôi chợt nhớ ra cô gái này là ai.

Cô ấy chính là con gái của chủ quán cơm bên cạnh shop đồ chơi người lớn của tôi: Lưu Hân, một sinh viên đại học lẽ ra đang phải đi học ở tỉnh ngoài.

“Tại sao cô ấy lại ở đây?”

Tôi không dám nói ra những điều mà mình đang suy nghĩ, chỉ thản nhiên nói: “Tôi có một khuôn mặt đại chúng mà, ai gặp cũng có cảm giác quen quen.”

“Thật sao?” Lưu Hân nửa tin, nửa ngờ: “Vậy, tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Câu hỏi này nên là tôi hỏi cô thì thích hợp hơn, đúng không?” Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái này, cố gắng nhận diện tất cả những thay đổi trong biểu cảm của cô ấy. Vốn dĩ do hai nhà sát nhau, đi vô đi ra là chạm mặt. Nhưng vì tính chất đặc biệt của shop đồ chơi người lớn, ông chủ quán bên cạnh nghiêm cấm con gái của mình tiếp xúc với tôi. Càng về sau, ông cũng cho con con gái mình sang tỉnh khác học đại học. Thế nên, tôi và Lưu Hân chỉ gặp nhau một vài lần; cô ấy không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.

Nghe tôi hỏi, mắt người phụ nữ chợt đỏ hoe; cô thành thật kể: “Tôi vốn đang đi học ở tỉnh khác, nhưng tối nay cô giáo phụ đạo lại bất ngờ tìm đến và nói rằng, bố mẹ tôi xảy ra chuyện ở nhà. Cảnh sát yêu cầu tôi lập tức trở về Giang Thành, thế nên tôi phải ngồi xe đi suốt đêm chạy về Giang Thành đấy.”

“Hết rồi à?” Tôi cảm thấy kỳ kỳ: “Ngồi xe ư? Ý của cô chính là chuyến tàu điện ngầm này?”

Cô gái này không cần thiết phải lừa gạt tôi, nhưng lời kể của cô ấy có hàng trăm chỗ trống.

“Tôi cũng quên rồi, vì giữa chuyến thì tôi ngủ thiếp đi.” Cô chớp mắt, nhìn xung quanh, “Tại sao mà cả một bóng đèn cũng không bật vậy? Mọi người đang ngủ à? Mấy giờ rồi? Có khi nào tôi ngủ quên khi đã qua trạm hay không?”

“Cô thật sự không nhớ gì à?” Tôi nhìn cô ấy đầy nghi ngờ: “Có chuyện gì đặc biệt xảy ra với cô lúc trên đường trở về Giang Thành hay không?”

Lưu Hân lắc đầu. So với những điều đó, chuyện mà cô đang quan tâm hơn chính là thời gian lúc này: “Anh chờ xíu, tôi xem đồng hồ cái, sợ là mình bõ lỡ trạm cần xuống mất rồi.”

Nói xong, cô bèn lấy điện thoại di động ra. Màn hình điện thoại di động đã vỡ vụn, miễn cưỡng lắm mới có thể bật nguồn lên. Tôi lập tức nhìn trộm sang, nhận ra đồng hồ trên điện thoại lúc này lại là 11:10 phút.

“Thời gian trôi nhanh quá, đã 11:00 giờ tối rồi, chắc cũng sắp đến luúc xuống trạm.” Cô cất điện thoại đi, cũng không để ý là có gì đó sai sai xảy ra.

“Thời gian cố định trên điện thoại di động của Lưu Hân là 11:10 phút, đồng hồ trên tường tại ga tàu điện ngầm hiển thị thời gian là 11:11 phút. Tại sao lại có sự chênh lệch 1 phút như vậy? Cả hai chiếc đồng hồ đều ngừng chuyển động, nhưng tại sao vậy? Vì sao 2 chiếc đồng hồ lại chênh lệch nhau 1 phút?” Tôi là người đặc biệt chú ý đến các chi tiết. Khi phát hiện ra vấn đề, tôi quyết định hỏi đến tận cùng: “Em gái này, suy nghĩ kỹ xíu xem. Có điều gì đáng nhớ đã xảy ra trên đường đi hay không? Chẳng hạn như em đã rời trường học bằng cách nào? Làm thế nào mà em lên được chuyến tàu này?”

“Em gái? Phương pháp làm quen của anh của hay quá ha?” Lưu Hân bĩu môi, nhích nhẹ cơ thể mình một chút về phía ghế ngồi của gã lang thang nhằm không quá dựa sát vào tôi: “Tôi ra khỏi trường học, đi đến trạm trung tâm xe khách đường dài để đi. Tôi đặt vé online xong luôn cả rồi.”

“Chờ một chút! Em nói là em đi đến trạm trung tâm xe khách đường dài để đi đường. Như vậy, vé xe chính là loại vé dành cho xe khách đường dài mà, vậy tại sao em lại ngồi trên tàu điện ngầm lúc này?”

Vừa nghe tôi hỏi thế, Lưu Hân chợt ngây ngẩn cả người. Dường như cô ấy đã cố tình bỏ qua những chi tiết này vì tác động của một thế lực nào đó. Mãi đến khi tôi gợi ý thành lời, cô ấy mới bắt đầu suy nghĩ: “Đúng vậy! Tôi đã đặt vé xe khách đường dài, cớ sao bản thân lại ở trên tàu điện lúc này?”

Thấy mắt cô ấy lộ rõ vẻ bối rối, tôi tiếp tục hỏi trong khi: “Suy nghĩ kỹ đi, em đã gặp phải chuyện gì từ khi đi taxi từ trường đến trạm trung tâm?”

“Tôi bắt một chuyến taxi ngay cổng trường. Người lái xe hơi nhiều chuyện, nhưng cả quãng đường cũng không có chuyện gì xảy ra. À phải rồi, khi đi qua một ngã tư nọ, tôi nhìn thấy một chiếc khác tông vào đuôi xe, dẫn đến một vụ tông xe liên hoàn. Có một hành khách trong chiếc taxi kia không buột chặt đai an toàn nên văng ra khỏi chiếc xe đó.”

“Làm sao em biết hành khách kia không thắt dây an toàn?”

“Vì tôi thấy.”

“Vậy, em có thấy rõ dáng vẻ của người hành khách đó không?” Tôi tiếp tục dò hỏi Lưu Hân, để cô ta nói tiếp.

“Người phụ nữ ngồi trong xe là một nữ sinh viên đại học, mái tóc đen dài, có đeo kính mắt. Cô ấy đang nói chuyện với ai đó bằng điện thoại di động, tâm trạng có vẻ rất lo lắng, còn liên tục thúc giục bác tài lái xe nhanh hơn...” Một sự biến hóa nào đó dần xuất hiện trong đôi mắt của Lưu Hân, tựa như có thứ gì đó dần dần sáng tỏ trong tâm trí cô vậy.

“Tiếp tục đi, đừng dừng lại!”

“Cô ấy mặc áo dài tay màu vàng nhạt và quần jean màu xanh nhạt. Cô ấy đi một đôi giày mới. Sau đó, cô ấy bị văng ra khỏi xe, đập đầu xuống đất, thủng nguyên một lỗ. Đúng lúc đó, có một chiếc xe chạy tới, cán lên ngực cô ta. Từng khúc xương sườn bị gãy lìa, đâm vào da thịt. Sau đó, tôi nhìn thấy một vũng máu lớn chảy ra! Đúng vậy! Tôi thấy rất nhiều máu! “ Giọng nói của Lưu Hân càng lúc càng lớn, gần như cuồng loạn. Kinh khủng hơn là, trong lúc cô đang kể lại thì cơ thể cô tự động thấm ra từng tảng máu lớn, ướt đẫm cả quần áo đang mặc. Không những thế, một cái lỗ dài 3 - 4 cm dần nứt ra trên góc lông mày cô; máu tươi trộn lẫn với vụn xương xuất hiện trên khắp gương mặt cô, trông vô cùng khủng khiếp.

 

0.42357 sec| 2445.367 kb