Quần áo tồi tàn, các góc quần có sợi bông lộ ra ngoài, quần áo của người đàn ông vô gia cư trông tồi tàn không thể tả.
Trước đó, khi lần đầu tiên bước vào ga tàu điện ngầm, tôi đã cố ý quan sát gã. Kẻ vô gia cư này ước chừng 50 tuổi, hơi lẩn thẫn. Rõ ràng là mùa thu, nhưng gã trùm cả một chiếc áo khoác bông hôi thối bên ngoài, còn mặc thêm một cái quần vải bông vá chằng vá chịt nữa chứ.
Đúng lúc này, gã đi ngang qua tôi, mở miệng nói ra một câu như thế. Giọng nói của gã có chút khàn khàn và nhuốm bụi thời gian. Ngay lập tức, tôi nhận ra sự phỏng đoán của mình về kẻ này khi trước có lẽ là sai rồi.
“Lên tàu ư? Ông chú này, không phải ai cũng lên được chuyến tàu này đâu.”
Gã lang thang không đáp lời, chỉ lướt qua tôi rồi vọt lên tàu.
“Anh Lộc Hưng, anh Lộc Hưng!” Phùng Minh Long thì thầm bên cạnh tôi: “Con hồ ly đó hình như đang nhìn anh kìa.”
Tôi không nhìn đến gã lang thang nữa, liếc sang con Huyết hồ. Rõ ràng, nó sợ đoàn tàu. Nó nhìn chằm chằm vào tôi, vừa muốn tiến đến, vừa do dự.
Vào lúc này, thời gian đã mất đi ý nghĩa. Đồng hồ trên tường vẫn mãi đứng yên ở lúc 11:11 phút. Tôi không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, cho đến khi chuyến tàu phía sau tôi bắt đầu nổ máy và cánh cửa lên tàu từ từ đóng lại.
“Không thể kéo dài thêm được nữa.” Tôi lùi lại một bước; nhưng trước khi chân kịp chạm đất, con Huyết hồ kia lại bất thình lình lao về phía tôi. Hiển nhiên, nó không muốn tôi lên tàu.
“Phùng Minh Long, anh lên tàu trước đi! Tôi cản đường phía sau.”
Tôi đẩy Phùng Minh Long một cái, còn gã thì nhăn nhó mặt mày nhìn tôi, “Anh nhất định muốn lên tàu à? Tôi còn không biết chuyến tàu này xuất phát từ đâu nữa. Theo lý thuyết, bên hãng điều hành đã tan tầm từ lâu rồi mà. Không những thế, hầu hết các chuyến tàu trực thuộc hãng tàu điện ngầm của chúng tôi đều là tàu vận tải hạng nhẹ loại C với 4 toa nối nhau, hoàn toàn khác với chuyến tàu trước mặt.”
“Lắm lời thế? Không lên tàu, chẳng lẽ chờ chết ở đây à? Nhanh lên!” Thấy cửa toa tài đang đóng, tôi liên tục hối thúc.
“Anh có nghĩ là nó sẽ lên tàu cùng chúng ta hay không?” Điều mà Phùng Minh Long hỏi cũng là điều mà tôi lo lắng nhất. Nếu con Huyết hồ lên tàu cùng tôi, tôi sẽ không còn nơi nào để trốn thoát. Bị nó bắt lấy cũng chết, mà nhảy khỏi đoàn tàu cao tốc đang chạy này cũng sẽ chết chắc.
Trong lúc tôi đang phân vân, đoàn tàu đã khởi hành. Phùng Minh Long liếc tôi một cái, sau đó luồng người qua cửa toa như một con cá chạch trơn trượt: “Anh Lộc Hưng, vậy tôi đi trước nhé!”
Cánh cửa từ từ đóng lại, còn Huyết hồ lại cười toe toét với tôi. Có vẻ như nó đang đe dọa tôi rằng, đừng có mà làm chuyện điên rồ, bỏ chạy bừa bãi.
Tôi vờ như hết sức tập trung vào nó, và mãi cho đến khi cửa tàu sắp đóng lại thì tôi lập tức hành động ngay: “Cứ mặc kệ nó vậy!”
Xoay người, đạp và nhảy vào toa tàu, toàn bộ hành động của tôi được thực hiện trong một lần liền mạch. Khi tôi bước vào bên trong toa tàu và quay đầu lại, vừa ngay khoảnh khắc cửa toa đóng sầm, con Huyết hồ kia la hét liên tục trên sân ga, vừa tức giận, vừa chạy theo đoàn tàu.
“Một con hồ ly xảo quyệt đến mấy cũng không thể đánh bại một streamer hoàn hảo nha.” Tôi cứ thế mà thưởng thức vẻ điên cuồng của con Huyết hồ. Nó lao theo con tàu như một ánh sáng đẫm máu vậy. Có lẽ do cảm thấy sự chế giễu của tôi, khi con tàu bước vào giai đoạn tăng tốc cuối cùng, nó đột ngột nhảy nhanh một cái, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
“Đùng!”
Trên đầu vang lên một tiếng động lớn, như thể có thứ gì đó rơi xuống nóc đoàn tàu vậy.
Tôi nhìn lên nóc tàu, sắc mặt trở nên khó coi hẳn: “Bản thân nhiệm vụ livestream lần này đã vô cùng khó khăn rồi, giờ còn thêm biến số Huyết hồ này nữa, căng quá nhỉ?”
Đoàn tàu đã nổ máy xong, bắt đầm gầm rú lao ra khỏi ga, tiến vào đường hầm đen kịt.
Ngoài cửa sổ là một vùng tối đen, không nhìn thấy gì cả, chỉ có mỗi tiếng gió rít không ngừng tràn vào tai.
“Nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng có thể được chia thành 2 phần. Bước đầu tiên là lên tàu trước 0 giờ, và bước thứ hai là sống sót bước xuống đoàn tàu.” Bây giờ, tôi đã hoàn thành bước đầu tiên. Điều quan trọng là làm thế nào để sống sót để rồi bước xuống từ chuyến tàu này: “Nếu trạm cuối cùng thực sự là âm Phủ, mình phải làm gì để qua ải đây?”
Tôi rùng mình một cái, cầm điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng trong tay, nhẹ nhàng bật ghim cài camera, sau đó bắt đầu quan sát môi trường xung quanh.
Đây là một đoàn tàu kiểu cũ, bên trong rất sạch sẽ, không có bất kỳ tạp vật nào trên mặt đất, trong không khí cũng không có mùi hôi tanh.
Lúc này, tôi đang đứng ở vị trí ghép nối của hai toa tàu, không gian đang tròng trành nên cơ thể tôi không ngừng lắc lư theo đoàn tàu chạy.
“Gã ăn mày kia và tên Phùng Minh Long đi đâu rồi nhỉ?” Cửa vào của cả 2 toa đều mở toang. Cửa toa phía Bắc ghi là 27/10, còn cửa phía Nam ghi là 28/10.
“Ngày tháng ư?” Tình cờ sao, trước nửa đêm hôm qua chính là ngày 28 tháng 10. Sở dĩ tôi nhớ rõ như vậy là vì theo Dương lịch năm nay, ngày 28/10 chính là ngày 09/9 âm lịch, cũng chính là Tết Trùng cửu.
Thật ra, tôi không biết gì về âm lịch cả. Nhưng nhờ vào lần livestream vừa rồi, Hạ Ba từng nói rằng, ngày hôm đó chính là mồng 06/9 âm lịch, cũng là cách ngày livestream 3 ngày. Vì vậy tôi mới nhận ra, trước 0 giờ hôm nay chính là mồng 09/9.
“Cửu cửu Trùng dương, Dương khí của đất và trời vô cùng sung mãn, liệu có liên quan gì đến chuyến tàu cuối cùng này không nhỉ?”
Tôi không thể bỏ qua bất cứ manh mối nào, chỉ có thể dừng chân ở ngay khoảng giữa hai toa tàu để suy ngẫm.
Trong tàu không được bật đèn; dùng ngay Phán nhãn, tôi bước đến phía trước toa tàu ghi ngày 27/10, thò đầu nhìn vào bên trong.
Rất ngột ngạt.
Tôi có thể nhìn thấy, tất cả các hàng ghế đều có người ngồi. Tuy nhiên, chẳng ai nói chuyện cả, chỉ có những cái đầu lắc lư mỗi khi tàu lắc lư.
Tôi thả chậm bước chân, cố gắng không gây ra tiếng động, dần di chuyển từ từ vào toa tàu này.
Thầm nhớ lại bộ dáng của Phùng Minh Long và gã vô gia cư, tôi lê từng bước tại lối đi ở giữa. Thời điểm này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng, hiện đang có từng làn hơi lạnh đang phả ra từ hai bên trái phải. Và cũng vì thế nên trực giác mách bảo tôi rằng, tuyệt đối không được quay đầu lại nhìn
Vừa đi được khoảng 3 - 4 mét, lòng bàn tay của tôi đột nhiên bị thứ gì đó bắt lấy. Cảm giác của tôi lúc này như thể từng ngón tay của bản thân đồng loạt bị cắm xuống một hồ băng đá, lạnh đến thấu xương.
Tôi cố giữ bản thân không được quay đầu lại, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Sức lực níu kéo từ vị trí bàn tay đang bị nắm chặt kia càng lúc càng mạnh dần. Chờ một hồi mà cảm thấy ai đó không hề có ác ý, tôi cứ để mặc cho sức kéo kia lôi tôi ra khỏi toa tàu ngày 27/10 này.
Ngay khi thân thể rời khỏi toa tàu đó, mồ hôi lạnh lập tức “tuôn ra” như mua. Trông tôi cứ như vừa ngoi lên khỏi mặt hồ vậy, nguyên cả phần lưng đều ướt đẫm.
“Chuyện này chưa từng xảy ra trong tất cả các chương trình livestream trước đây. Mình thậm chí còn không đủ can đảm để quan sát xung quanh nữa.” Sau khi ra khỏi toa tàu vừa rồi, tôi mới có thể cảm thấy dòng máu nóng của bản thân đang lưu chuyển, thế là ngay lập tức xoay nhẹ cổ, tranh thủ nhìn xuống bàn tay phải của mình.
Lúc này, bàn tay tôi đang được một bé gái nắm lấy. Con bé mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ cũ nát, khuôn mặt khá nhỏ nhắn, thậm chí còn nhỏ hơn cả bàn tay của tôi khi xòe rộng ra.
“Cô bé này... sao mình cảm thấy quen quen nhỉ?” Tôi ngồi xổm xuống trước mặt con bé, nhìn kỹ hơn, rồi đột nhiên trợn trừng cả mắt: “Từ Cầm?! Lúc chú đi ngang bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé đã từng gặp cháu rồi! Cháu chính là cô bé lệ quỷ ở bên cạnh Vương Ngữ mà! Tại sao cháu lại ở nơi này?”
Tôi ngẩn ngơ trong thoáng chốc, không ngờ lại gặp cô gái nhỏ này trong toa tàu ngày 27/10. Vừa rồi, dường như con bé đã tình cờ cứu tôi một mạng thì phải.
Nghe tôi nói chuyện, con bé vội lấy tay bịt miệng tôi lại. Bàn tay của nhóc ấy lạnh như băng, như thể lấy một viên nước đá đặt vào miệng tôi vậy.
“Không được nói chuyện à?” Tôi ngồi xổm trên mặt đất, theo dõi từng cử động của cô bé. Nó cứ nhìn tới nhìn lui, sau khi nhận ra không có ai trên những băng ghế kia quay đầu lại, thì mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo, con bé đặt một ngón tay ngay miệng tôi, tay còn lại chỉ về phía toa tàu ghi ngày 28/10 trước khi tự bản thân nó vội vàng chạy trở lại toa tàu ngày 27/10.
“Đúng là một cô bé kỳ lạ.” Tôi nhận thấy rằng, cử động và thần thái của cô bé đã thay đổi rất nhiều, so với khi còn ở bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn.
“Oán khí của nó khi trước sâu đậm như vậy, mang một bộ dáng hung tàn thèm muốn giết chóc, cớ sao bây giờ lại đổi tính rồi?” Tôi vuốt nhẹ môi mình; nói thật, hành động đặt một ngón tay lên môi tôi vừa rồi khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ. “Lệ quỷ mà có thể dịu dàng đến thế ư?”
Tôi không dám tùy ý bước vào toa tàu. Nhìn con số trên cửa, tôi mơ hồ hiểu ra một điều gì đó: “Ngày 27/10 tình cờ là ngày mà Vương Ngữ bị Lục Cẩn bắt cóc, mà quỷ hồn của cô bé vẫn luôn ở chung một chỗ với Vương Ngữ. Lệ quỷ là một thực thể rất khủng khiếp với người bình thường, nhưng cũng không phải là một thứ gì quá đặc biệt đối với Lục Trần, một vị Thiên sư của Diệu Chân đạo. Trong trận đấu với bọn chúng vào đêm 27/10, mình lại chẳng thấy quỷ hồn của con bé đâu. Điều đó chứng tỏ rằng, ít nhất 90% là con nhóc ấy đã bị Lục Trần giết chết trước đó.
Mà cũng không phải, Đạo gia có nhiều cách thức để đối phó với ma quỷ, gồm phong ấn, đuổi đi... độc ác nhất mới là đánh chúng hồn phi phách tán.
Lục Trần và có cảnh giới vượt xa con bé ấy. Theo tính cách không vướng bụi trần của gã, có khả năng là gã chỉ tùy tiện xóa tan oán khí của con bé, để con bé có thể đi đầu thai...”
Nghĩ đến đây, tôi quắc mắt nhìn về phía cửa vào toa tàu trước mặt: “Đầu thai, ngày 27/10, toa tàu!”
Ba khái niệm này đã hình thành nên một đường dây liền mạch, tôi đã có những phỏng đoán cơ bản cho riêng mình. Nhưng để xác minh phỏng đoán ấy, tôi cần có thêm bằng chứng.
“Chuyến tàu một chiều cuối cùng này, e rằng thật sự có thể chạy thẳng xuống âm Phủ rồi.” Nhìn lối đi tối om trước mặt, tôi quay người lại, đi vào toa tàu ghi ngày 28/10. Tôi không biết mình có nên vào đây hay không; nhưng sau tất cả, tôi vẫn lên toa tàu của ngày 28/10.
Bước vào toa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi phải hít một hơi thật sâu. Tại nơi này, có những hàng ghế dày thăm thẳm và tối tăm, không thể nhìn đến điểm cuối; ở mỗi một vị trí là một “người” đang ngồi cúi đầu.
Chân nhẹ run rẩy, tôi cố làm ra vẻ là minh đang đi đứng rất tự nhiên. Sau khi tìm kiếm cần thận từng hàng ghế, cuối cùng tôi đã tìm ra Phùng Minh Long và gã vô gia cư đang ngồi cùng nhau.
Đó là một hàng ghế gồm 3 chỗ ngồi. Phùng Minh Long đang ngồi ở phía ngoài cùng, còn gã vô gia cư ngồi tận trong cùng, giữa hai người là một cô gái với mái tóc bù xù.
Cả toa tàu không còn bất cứ chỗ trống nào. Tôi đứng yên tại đó trong vài giây; mãi đến khi một “hành khách” bên cạnh từ từ ngẩng đầu lên, tôi lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến cạnh Phùng Minh Long, thẳng thừng ngồi chen vào giữa Phùng Minh Long và cô gái lạ mặt kia.
Bốn người ngồi chen cùng nhau trên một hàng ghế dành cho 3 người, cũng may là 4 người chúng tôi không quá mập, nên chỉ hơi chật chội một chút mà thôi.
Người phụ nữ ngồi ở giữa cũng không hề nhìn lên, không thèm nói gì, còn Phùng Minh Long lại thì thầm hỏi tôi: “Anh Lộc Hưng, anh không có chỗ ngồi à?”
“Tôi cũng định hỏi anh đây này! Anh làm cách nào mà tìm ra chỗ ngồi còn trống vậy?” Tôi xoay qua nhìn gã, cố trừng mắt để nhìn thấu lòng gã.
Phùng Minh Long nhích nhẹ mông, giọng điệu vô cùng bí hiểm: “Vừa rồi khi lên tàu, tôi có cảm giác rất kỳ lạ. Cảm giác ấy tựa như, vị trí này vốn dĩ nên thuộc về tôi, kiểu... do định mệnh an bày đấy.”
“Một người, một vị trí à?” Bất chợt, một ý tưởng dần nảy sinh trong đầu tôi. Mà cũng vì ý tưởng ấy, tôi dần nhăn nhỏ cả mặt mày.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo