Chiếc ấm chứa Cổ độc được đặt trước mặt Lục Cẩn, nắp không được đóng chặt. Từ xa, tôi đã có thể nghe thấy tiếng động bất thường vọng ra từ chiếc ấm, như thể chất kịch độc kia đang bơi lội trong nước Hoàng Tuyền, đập mạnh vào vách ấm vậy.

“Cao Kiện, mày không còn cách nào khác đâu. Nói thật với mày, thằng nhỏ này đã uống vào nước Hoàng Tuyền ngâm cùng Tử độc cổ, mà Tử - Mẫu đồng tâm. Nếu muốn hút Tử cổ ra khỏi cơ thể nó, chỉ có thể tìm người có cùng huyết thống rồi cho nuốt Mẫu cổ vào, sau đó nhỏ máu hút Cổ thì mới có thể cứu được nó.” Nhìn Chung Cửu bị đá vào góc tường, Lục Cẩn nhận ra rằng, gã chỉ là bị rách phần bụng, không nguy hiểm đến tính mạng. Thế là, Lục Cẩn hạ giọng chửi một tiếng phế vật, sau đó mặc kệ gã rồi tập trung mọi sự chú ý vào tôi.

“Mày khẳng định thằng nhóc đó là con của tao?” Cầm con dao găm trong tay, từng giọt máu nóng từ bụng Chung Cửu thuận theo lưỡi dao lạnh lẽo chảy xuống.

“Có đúng là con ruột hay không, đối với tao cũng chẳng quan trọng, nhưng tốt hơn hết là mày nên cầu nguyện là có quan hệ huyết thống với đứa nhỏ này đi. Bằng không, không những mày chết, mà 3 ngày nữa thì thằng nhóc này cũng sẽ chết bằng một cách đau đớn nhất.”

Lục Cẩn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lục Trần cắt ngang. Đây là lần đầu tiên mà gã mở mắt hoàn toàn; đôi mắt của gã sâu thẳm như biển, lại bao hàm sự rực rỡ của một bầu trời đầy sao: “Cao Kiện, tôi không quan tâm đến xung đột giữa cậu và Lục Cẩn. Có hiềm khích gì, đây là chuyện riêng tư của hai người, hai người tự xử lý. Nhưng chuyện này lại liên quan đến Diệu Chân tâm pháp, có liên quan đến nền tảng của tông môn tôi, nên tôi không cho phép hành vi qua loa tại đây. Vì vậy, tôi mong cậu rộng lòng tha thứ. Nếu cậu có thể thành công vượt qua Tru tâm Vấn đạo, tôi sẽ bắt buộc sư đệ mình xin lỗi cậu, còn tìm thêm những món kỳ trân dị bảo để bồi thường cho cậu.”

“Nếu đã mất mạng, vậy lấy kỳ trân dị bảo để làm gì?” Tôi cúi đầu xuống, nhằm che giấu vẻ lạnh lùng trong mắt mình.

“Có vẻ như cậu có một số hiểu lầm về Tru tâm Vấn đạo. Khi Tử - Mẫu cổ độc đang hấp dẫn lấy nhau, người bị thi pháp không được phép phân tâm. Miễn là cậu trả lời các câu hỏi của tôi một cách trung thực trong quá trình này, tôi có thể đảm bảo cho cậu và đứa nhỏ này được bình an vô sự.” Lục Trần tỏ ra rất lạnh nhạt. Trên thực tế, tôi và gã chẳng có ân oán gì nhau. Gã tới đây, chỉ do Lục Cẩn châm ngòi.

“Nói nhẹ nhàng quá nhỉ? Dù sau này, các người có xin lỗi đi chăng nữa, thì làm sao có thể bù đắp được tổn hại mà các người đã gây ra cho đứa nhỏ kia? Bản thân nó là một đứa trẻ tự kỷ, hiện tại lại bị Cổ độc và âm khí xâm nhập, trải qua luyện ngục tra tấn, sau này nó còn có thể sống bình thường được không? Các người rõ ràng đã hủy hoại đi cuộc đời của một đứa trẻ khi còn chưa kịp trưởng thành! Có món bảo vật nào đủ để bồi thường những vết hằn này không?” Tôi nhìn Vương Ngữ đang cuộn tròn trên mặt đất, siết chặt con dao trong tay.

“Có trách thì trách chính mình không biết tốt xấu, không biết đúng sai.” Lục Cẩn mở lời với giọng điệu trịch thượng.

“Tao không biết đúng sai à? Từ trước đến nay, đều do bọn mày hung hăng trước! Lần đầu tiên gặp mặt, mày muốn mua con chó cưng của tao, sau đó bắt lấy bé gái kia để mạnh mẽ tranh đoạt bùa Đồng Tang. Không những thế, mày còn ra tay với bạn gái của tao. Năm lần bảy lượt làm khó làm dễ, giờ mày nói tao không biết đúng sai ư? Ngay giờ phút này, tao chỉ hận bản thân rằng, tại sao tao không giết quách mày đi vào lúc ấy, cho mày xem làm thế nào mà một phàm nhân trong miệng mày lại có khả năng chặt đứt đầu chó của mày!” Tôi đứng yên trong tòa nhà thí nghiệm, đối đáp với gã bằng một giọng điệu hết sức lạnh lùng.

“Mày...” Lục Cẩn vừa định mở miệng chửi bới, nhưng sau đó lại nhìn về sư huynh sau lưng trước khi hất nhẹ đạo bào của mình: “Nếu mày thật sự không học trộm Diệu Chân đạo, vì sao không dám thử một lần?”

“Mày nói hay nhỉ? ĐM! Ngộ nhỡ tao uống Cổ độc vào, không thể tự khống chế sinh tử của bản thân, mất hẳn năng lực phản kháng, lúc đó mà bọn mày giở quẻ thì tao phải làm sao?” Tôi nghiêm nghị cãi lại.

“Có mặt Thiên sư của Diệu Chân ở đây, xuất thân từ danh môn chính phái, há có thể lật lọng?”

“Chẳng lẽ hành vi lật lọng của bọn mày còn ít à? Bắt cóc trẻ em 4 - 5 tuổi nhằm bức hại tao! Thì ra đây chính là tác phong của danh môn chính phái! Hóa ra đây chính là danh môn chính phái!” âm khí trong tòa nhà càng lúc càng cô đặc hơn. Những con mãng xà hình thành từ âm khí lại xuất hiện thêm nữa, cơ hồ chặn cứng lối thoát ra ngoài, nhốt chặt tôi trong tòa nhà này.

Hai bên vẫn giằng co, và Lục Trần lại lên tiếng lần nữa: “Tôi biết cậu có thành kiến với Diệu Chân đạo; nhưng hiện tại, cậu không còn cách nào khác. Phải uống Mẫu cổ vào để hút hết Tử cổ ra khỏi người thằng nhỏ thì nó mới sống được. Nơi đây tràn ngập âm khí, vượt qua cả sự dự đoán của tôi. Nếu cậu còn chần chừ nữa, Tử cổ sẽ chui vào tim và phổi của nó, hợp nhất với âm khí trong người... Đến thời điểm đó, thần tiên cũng khó cứu. Cậu còn 15 phút để suy nghĩ. Đến đúng nửa đêm, nếu cậu vẫn chưa quyết định được, tôi sẽ cùng Tam âm tông bắt cả cậu và đứa nhỏ này, không màng sống chết, giết không tha.”

Trong tòa nhà thí nghiệm có gió lạnh từng cơn thổi qua. Tôi cảm thấy nhiệt độ ở đây còn thấp hơn bên ngoài trường học rất nhiều, chẳng biết là do âm hồn lượn lờ hay do lời nói của Lục Trần.

Bên ngoài tòa nhà thí nghiệm, hầu hết các anh em của Nhị Cẩu đều bị âm khí tấn công vào kinh mạch, sắc mặt đau đớn, chỉ còn mỗi Nhị Cẩu cầm Cát Lộc đao và Cổ tiên sinh là đủ sức giao chiến tiếp tục.

Lúc này, bọn họ đang đề phòng đám đạo sĩ của Tam âm tông, khó mà tự bảo vệ mình, huống chi là đến đây giúp tôi.

“Tiến thoái lưỡng nan, đúng là mình rơi vào đường cùng rồi.” Lúc này, tôi nắm chắc 50% trốn thoát nếu sử dụng hết mọi lá bài tẩy, nhưng Vương Ngữ chắc chắn sẽ chết. Nhìn bóng dáng nhỏ bé nằm rạp trên mặt đất kia, tôi không biết phải đối mặt với nó như thế nào.

Lúc trước, việc tôi đưa nó ra khỏi Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn là vì lòng hảo tâm, muốn mang lại cho nó một cuộc sống tốt hơn. Tất nhiên, một phần nguyên nhân cũng là do sự ép buột của Quỷ mẫu. Nhưng tại thời điểm này, tôi đã giải quyết được vấn đề về Quỷ em bé 3 mắt, cũng đồng thời chiếm được một món hời từ đó. Vậy nên, liệu tôi có cần phải chịu trách nhiệm với đứa bé này không?

Nó vốn là một người mắc chứng tự kỷ, sau khi trải qua chuyện này, đoán rằng trong tương lai cũng không bao giờ khỏi bệnh được.

Trong trái tim tôi, luôn luôn có một âm thanh phân tích những mặt lợi và hại; hoặc là nói, tôi đang cố gắng tự thuyết phục bản thân nhằm tránh xa nguy hiểm và không làm những điều ngu ngốc kia.

“Mày còn 10 phút nữa.” Lục Cẩn chậm rãi nhắc nhở. Gã rất hưởng thụ quá trình này. Do sư huynh gã đã lên tiếng, nên gã chỉ cần yên tĩnh đứng xem trò vui là được.

Âm khí đang hoành hành, và dù âm mạch bên trong cơ thể vẫn đang liên tục hấp thu những phần tinh túy nhất của âm khí thì tôi vẫn cảm thấy lạnh gáy.

“Ngày hôm nay, tao sẽ ghi lòng tạc dạ hành vi hiện tại của Diệu Chân đạo. Nếu hôm nay mà tao không chết, ngày sau có thành tựu, chắc chắn sẽ đến nhà thăm viếng các người!” Tôi giẫm lên từng dòng âm khí, bước về phía Lục Cẩn: “Ấm Cổ độc này - tao uống!”

“Anh Kiện!” Bị âm khí cản trở, Nhị Cẩu không vào được, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tất cả những gì diễn ra trong tòa nhà. Gã vung Cát Lộc đao điên cuồng, muốn lao vào bên trong, vất vả lắm mới được Cổ tiên sinh ngăn lại.

“Đừng khiến Cao Kiện thêm phiền.” Cổ tiên sinh nhìn chằm chằm vào ấm Cổ độc kia; và tựa như bất chợt hiểu ra điều gì đó, ông ta mạnh mẽ níu lại Nhị Cẩu: “Nghe lời tôi, không được đi vào!”

Trước khi đặt chân đến ngôi trường Tân Hỗ này, tôi từng căn dặn Nhị Cẩu và mấy anh em khác rằng, nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người phải làm theo mệnh lệnh của Cổ tiên sinh. Do đó, Nhị Cẩu chỉ vùng vẫy vài lần, mắt đỏ hoe, cuối cùng đứng thét to một tiếng ở phía bên ngoài tòa nhà.

Hành động của gã khiến đám đạo sĩ áo đen của Tam âm tông phải cười to chế nhạo. Trong mắt chúng, Nhị Cẩu chỉ là một người phàm, thuộc về một thế giới khác biệt với bản thân chúng. Chỉ cần phất tay một cái, bọn chúng đã có thể vạch ra hàng loạt các phương pháp để giết chết gã này.

Như thể không nghe thấy Nhị Cẩu đang khuyên can bên ngoài, tôi đi đến trước mặt Lục Trần và Lục Cẩn, cúi người xuống để nhặt cái ấm trên mặt đất lên.

“Tao phải làm gì để mày thả thằng bé kia ra?”

“Uống hết nước Hoàng Tuyền trong ấm rồi lấy dao cứa cổ tay của cậu và của thằng nhóc kia. Chỉ cần máu huyết hợp nhau, Tử cổ sẽ bị Mẫu cổ hấp dẫn, sau đó bò theo mạch máu của thằng nhóc này ra ngoài. Quá trình này sẽ kéo dài trong vài phút. Trong lúc đó, tôi sẽ hỏi cậu một số câu hỏi và cậu phải trả lời trung thực. Bằng không, Cổ độc sẽ xâm nhập vào tim và phổi của cậu, gặm nhấm các cơ quan nội tạng của cậu.” Lục Trần từ tốn nói.

“Sau khi Tử cổ được hút ra, vậy phải làm sao với âm khí trong người thằng bé?” Giọng nói của tôi lúc này không thể hiện rõ bất cứ một cảm xúc nào: “Còn một điều nữa! Khi hút xong Tử cổ ra, lúc đó thì cả Tử cổ và Mẫu cổ đều tiến vào bên trong cơ thể tôi. Vậy, tôi phải làm sao để loại trừ chúng?”

“Chờ mày trả lời xong câu hỏi của sư huynh, sư huynh sẽ nói cho mày biết.” Lục Cẩn nhìn đồng hồ: “Nhanh chóng quyết định đi, mày còn 7 phút.”

Tôi cầm lấy ấm nước, lòng bàn tay có thể cảm nhận được vật sống liên tục ngọ nguậy trong chiếc ấm này. Sinh vật đó cứ đập vào thành ấm; nếu người bình thường mà uống thứ này vào bụng, chắc chắn sẽ thập tử vô sinh: “Được rồi, tôi sẽ làm theo lời anh. Hy vọng các người đừng đổi ý, thả đứa bé này ra.”

Hít sâu một hơi, tôi kề chiếc ấm vào miệng, uống ực một ngụm đầy.

Cổ họng tôi dường như bị sỏi đá cắt phải rồi rách thành vết thương, cả khoang miệng đều tê dại. Do nước Hoàng Tuyền là liều thuốc bổ tuyệt vời cho ma quỷ, thế nên các đường âm mạch trong cơ thể tôi được kích hoạt lên. Cùng lúc đó, Quỷ em bé trong người cũng hét lên đầy phấn khích. Mỗi một âm khiếu đều đang lưu giữ những gì tinh khiết nhất của âm khí, từ đó khiến âm Dương Quỷ Thuật vô thức đạt đến mức độ đỉnh phong ở cảnh giới thứ hai, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến cảnh giới thứ ba.

Trên thực tế, nước Hoàng Tuyền cung cấp hiệu quả vô cùng tốt cho chính bản thân tôi. Nhưng con Cổ độc kia mới là thứ làm tôi phải đau đầu, vì chưa kịp uống hết mớ chất lỏng trong chiếc ấm này thì bụng tôi đã đột ngột quặn đau như bị dao cắt.

 

1.35882 sec| 2432.797 kb