“Dùng một đứa trẻ vô tội 4 - 5 tuổi để uy hiếp, mặt mũi của Diệu Chân đạo chúng mày là thế à?” Tôi nghiến chặt răng lại. Nhị Cẩu và Cổ tiên sinh e là chỉ có thể miễn cưỡng chống cự trước sự tàn phá của âm khí, thế nên cũng chẳng thể giúp được gì. Một tin tốt lành duy nhất vào lúc này chính là Quỷ em bé ba mắt trong cơ thể tôi đã tỉnh dậy, hút âm khí vào, nhờ đó mà âm mạch trong cơ thể cũng liên tục được cường hóa.

“Tao uy hiếp mày à?” Lục Cẩn xấc xược nói: “Tao làm vậy là để giúp mày, không muốn mày phạm sai lầm lần nữa. Về phần đứa nhỏ kia, nó có quan hệ mật thiết với mày, không chừng còn dính dáng đến truyền thừa của Diệu Chân đạo. Hành động của tao cũng chỉ vì môn phái mà thôi.”

Không nói nhiều lời, tôi siết chặt dao găm, vừa né tránh từng làn roi âm khí, vừa cố gắng tiếp cận Vương Ngữ.

“Chỉ là giãy dụa lúc tuyệt vọng thôi, mày tới đây thì làm được gì? Sư huynh của tao ở đây, cho dù mày có năng lực lật trời cũng không cách nào gây nên sóng lớn.” Lục Cẩn rất tin tưởng vào Lục Trần. Gã bèn dùng tay nhấc Vương Ngữ lên khỏi mặt đất, tát vào mặt nó. Cơn đau khiến Vương Ngữ gần như ngất đi. Sau khi bị Lục Cẩn tát khá nhiều cái, nó mới tỉnh dậy.

Nó còn quá nhỏ, lại không giỏi biểu cảm, thế nên đau đớn đến mức không thể rơi bất cứ một giọt nước mắt nào. Mắt nó đỏ hoe, như sắp lồi cả tròng mắt ra ngoài, lại tựa như sắp rách cả mí mắt vậy.

“Thật là một cậu bé đáng thương! Cơ mà nhóc đừng lo lắng, vì nhóc sẽ sớm thích ứng với cơn đau này. Nhưng đến lúc đó, chắc nhóc không còn là con người nữa rồi. Dù sao đi nữa, người cõi âm cũng không thể nhìn thấy ánh sáng, cùng lắm thì nhóc biến thành một ổ trùng độc mà thôi. Để tao nghĩ xem, tao nên gọi một thứ công cụ bằng tên gì nhỉ?” Giọng nói của Lục Cẩn truyền vào đầu tôi, khiến lửa giận thiêu đốt cả trái tim tôi. Tôi sơ ý một chút, thế là bị âm khí quét trúng vào người, thân thể va mạnh vào bức tường gần đó.

Âm khí xâm nhập vào cơ thể sẽ lập tức bị quỷ em bé ba mắt hấp thu, sau đó để lại một vài vết trầy xước trên cơ thể.

“Tao suýt nữa thì quên, mày còn tu luyện Quỷ thuật nữa mà. Quỷ - đạo song tu, lại càng có thêm lý do để trấn áp mày.” Lục Cẩn vẫy tay với Chung Cửu, sau đó lấy ra hai lá bùa vàng rực rỡ từ trong ngực, dán lên người gã: “Chung Cửu, hai lá bùa Huyết Khí này là bùa chú Tiểu thừa do sư huynh ra vẽ ra. Mày được âm khí tương trợ, giờ có bùa Huyết Khí cường hóa. Nếu lần này mà không xử lý được, vậy không cần theo ta trở về sơn môn nữa đâu, hiểu không?”

“Thưa vâng! Lần này, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực!” Chung Cửu đấm hai tay vào nhau, như thể dùng hai hòn đá nện mạnh vào nhau vậy. Máu huyết toàn thân gã như sôi trào lên, ngay cả tròng trắng hai mắt cũng từ từ chuyển sang màu đỏ nhạt.

“Đi đi, đừng để tao thất vọng lần nữa.”

Nhận được lệnh, Chung Cửu thét lớn rồi lao về phía tôi. Động tác của gã trông giống như một con dã thú hung tàn: “Cao Kiện, chết đi!”

Tôi chưa từng nghe đến bùa Huyết Khí, nhưng hiệu quả hẳn là tăng cường độ cơ bắp lên rất nhiều. Tôi bèn cẩn thận đề phòng, vừa né tránh những làn roi âm khí, vừa so chiêu với Chung Cửu.

Lần trước khi đấu với gã, kẻ này có bùa Lục Đinh Lục Giáp hộ thân, phòng ngự vô cùng kín kẽ. Lần này, lá bùa Huyết Khí kia lại khiến gã trở nên mạnh mẽ và linh hoạt hơn rất nhiều. Mấy dạng bùa chú mang công năng cường hóa này chẳng khác gì bật hack trong game cả.

“Cút đi!” Ta né tránh từng dòng âm khí một cách vô cùng hiểm, sau đó giơ chân tung một cước vào ngực Chung Cửu, nhưng gã chỉ lùi lại nửa bước.

Thân hình của gã vốn dĩ đã cao lớn, quanh thân có từng dòng huyết khí phủ quanh, thế nên càng lúc càng giống một vị Cự Linh Thần trong truyền thuyết, tràn đầy cảm giác áp bách.

Giao đấu với gã ở tiền sảnh tòa nhà thí nghiệm này rất bất lợi cho tôi. Do đó, tôi vừa đánh vừa lui, dần lùi về phía cửa.

“Chung Cửu, đừng cho nó chạy!” Trong giọng nói của Lục Cẩn mang theo chút hưng phấn. Tưởng chừng như trong đầu gã đã tưởng tượng ra cảnh tượng tôi bị đánh nằm đo ván trên mặt đất.

Chung Cửu càng nỗ lực hơn khi nghe thấy mệnh lệnh. Thế nhưng mà, mặc dù tôi kém hơn gã ấy rất nhiều về mặt sức mạnh, nhưng độ linh hoạt và tốc độ của tôi lại hơn hẳn gã ta.

Sau khi tránh được vài làn roi âm khí, còn cách vài mét, khi tôi sắp sửa bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, gã đạo sĩ mặc áo đen ở ngoài cửa đột ngột cười to một cách quái dị: “Xem ra, đạo pháp của vị bằng hữu Diệu Chân quan đây vẫn còn thiếu một chút. Vậy, để tôi giúp các người một tay.”

Xà Thiên bèn lấy ra một thứ vừa trông giống như một cái trống, lại có vẻ không giống là trống lắm, giữ trên tay trái của mình. Tiếp theo, tên này lấy ra một chiếc roi đen cũ kỹ, sau đó quất nhẹ, âm vang lên từng tiếng “đùng, đùng” vô cùng kỳ quặc.

“Trời ngã về Tây, đêm đen đến - Mười nhà, hết chín đóng cửa rồi.”

“Chỉ một ngôi nhà chưa khóa cửa - Thắp hương, bồn chồn thỉnh Diêm La.”

“Tay trái, ta cầm Dẫn Hồn cổ - Tay phải lại cầm Khu Hồn tiên.”

“Cổ, tiên nho nhỏ một xích ba - Bên trên treo một ruy băng năm màu.”

“Vãng hạ nhất trụ nhất cả loan - Vãng thượng nhất chỉ nhất cá tiêm.”

“Đánh một hồi, ba người điên - Đánh ba hồi, chín người điên.”

“Dùng roi đánh, trống rền vang - Trống rền vang, Diêm La đến!”

Xà Thiên hát một khúc ca kỳ lạ; giọng hát vô cùng thất thường, khiến mọi người rùng mình. Tôi cảnh giác rằng, liệu có phải bài hát này thực sự đang nhằm vào tôi.

Khi gã hát đến đoạn ‘đánh một hồi, ba người điên,’ dường như tim tôi cũng vang lên từng nhịp ‘thùng, thùng.’ Đến đoạn ‘chín người điên,’ dường như ý niệm trong đầu tôi cũng bị kéo ra khỏi Linh đài.

Tầm nhìn của tôi trở nên mờ đi, và có vẻ như đám người Nhị Cẩu bất chợt rời khỏi tôi, cách xa tòa nhà thí nghiệm này. Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy hai hình ảnh nọ, một đen - một trắng, đang đi về phía tôi.

Lần trước tôi nhìn thấy chúng chính là cách xa vài trăm mét. Lần này, khoảng cách giữa đôi bên chỉ là 50 mét. Khi có thể nhìn rõ quần áo của bọn chúng, tôi lập tức chìm vào một nỗi sợ hãi cùng cực.

“Hắc Bạch Vô Thường!”

Khi trước, tôi tưởng những gì mà mình nhìn thấy chỉ là ảo giác. Nhưng lần này, bọn chúng lại tiếp cận tôi lần nữa, mọi thứ càng trở nên chân thật hơn rồi.

Từng dòng âm khí xoay chuyển, một cơn lạnh buốt đột nhiên xuyên qua cơ thể tôi. Nghe tiếng Quỷ em bé gào thét bên tai, tôi chợt bừng tỉnh, giành lại quyền kiểm soát cơ thể

Trong một cuộc đối đầu sinh tử, chỉ cần sơ suất trong một giây là đã phân ra thắng bại, huống chi là tôi vừa đứng yên một chỗ trong thời gian dài như vậy.

Ngay sau khi lấy lại tinh thần, một cơn đau dữ dội chạy dọc khắp cả người tôi bởi do trúng phải một cú đấm toàn lực của Chung Cửu và cả những làn roi âm khí quật ngang.

Thấy tôi bị thương, Nhị Cẩu và những người khác lại chạy vào. Nhưng họ không còn bùa chú hộ thể, ngay sau lập tức bị âm khí đánh ra ngoài, nằm la liệt ra đất.

“Mình thật ngây thơ; thực lực của người thường làm sao có thể đọ sức với những môn phái đã được truyền lại hàng ngàn năm này.” Giữa kẽ răng của ta đều là máu tươi, phải miễn cưỡng lắm mới chịu đựng nổi. Cả người tôi như một chiếc lá đang bị từng cơn cuồng phong vùi dập.

Tiếng cười của Chung Cửu và Lục Cẩn vang lên bên tai, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng xấu nhất. Ngay lúc này, từng tia máu trong mắt tôi từ từ nhạt đi, thay vào đó là sự bình tĩnh lạ thường: “Mới chỉ có Tam âm tông và Diệu Chân quan ra tay, đây không phải là tình huống xấu nhất, lẽ nào mình lại bỏ cuộc hay sao? Từng sống sót qua nhiều nhiệm vụ livestream như vậy, làm sao mình lại có thể gục ngã ở nơi này?”

Cố gắng gánh chịu lấy cơn đau từ sâu trong tâm thức, tôi dần híp mắt lại, cố tìm kiếm cơ hội.

Chung Cửu đang tận hưởng cái khoái cảm đến từ quá trình hành hạ tôi. Tính cảnh giác của gã ấy đang không ngừng giảm xuống. Một làn roi âm khí lại quất tới, Chung Cửu bèn thu hồi nắm đấm, tránh thoát dễ dàng. Gã muốn đợi âm khí quất tôi lần nữa, sau đó mới tiếp tục đích thân giày xéo tôi. Đây rõ ràng là một cơ hội tốt để vênh mặt, thế nên gã sẽ không dễ dàng buông tha tôi, nhưng cũng không kết liễu tôi một cách nhanh chóng.

Gã lùi lại một bước, kịp thời tránh được một làn roi âm khí sượt ngang. Vừa lúc gã đang mỉm cười, chuẩn bị thưởng thức vẻ mặt đau khổ của tôi, tôi lập tức ấn tay xuống đất, đạp mạnh chân sau, thân thể tôi bắn về trước như một thanh kiếm nhọn vừa xuất ra khỏi vỏ.

Từng làn roi âm khí dai dẳng quất mạnh vào vai tôi, còn tôi thì cố gắng chịu đựng từng roi một để thu hẹp khoảng cách với Chung Cửu. Ngay khi gã còn chưa kịp phản ứng, tôi rút con dao găm từ sau lưng ra, đâm vào bụng dưới của gã, sau đó xoắn mạnh lên trên.

“Con dao găm ...” Nụ cười trên mặt Chung Cửu lập tức đông lại. Tôi không cho gã cơ hội tiếp tục nói chuyện, lập tức bồi thêm một dao nữa.

Dùng dao đâm trực tiếp vào người, không ai trong số những người có mặt đều nghĩ đến diễn biến thế này. Mãi đến khi máu tươi bắn tung tóe, sắc mặt của bọn chúng mới sa sầm đi.

“Cao Kiện, mày dám à?” Lục Cẩn gần như hét lên.

“Tại sao không?” Tôi đá vào cổ Chung Cửu, đạp gã qua một bên: “Lần đầu tiên gặp mặt, tao đã cảnh cáo mày. Mày thực sự nghĩ là tao không dám giết mày ư?”

Giữa con giận điên cuồng của tôi, ngay cả Lục Trần cũng bị kích thích bởi mùi nồng nặc của máu, thế nên bèn khẽ nhíu mày.

“Thật là can đảm! Cao Kiện, mày thật can đảm!” Lục Cẩn túm lấy Vương Ngữ, ấn đầu nó xuống, sau đó mở chiếc túi chứa cổ độc ra: “Mày dám giết người của Diệu Chân quan, vậy chuẩn bị chôn theo mạng sống của chính mình đi!”

Nói xong, Lục Cẩn định đè đầu Vương Ngữ sát vào chiếc túi gấm kia, trong khi tôi đang ở khá xa nên khó mà ngăn cản kịp. Vừa định cất bước, Lục Trần đang im lặng bên cạnh chợt mở lời: “Đừng càn quấy nữa! Nhanh chóng tiến hành Tru tâm Vấn đạo đi. Địa phương này là đất đại hung, ở lâu sinh biến.”

Bị Lục Trần can ngăn, Lục Cẩn bèn buột chiếc túi gấm chứa Cổ độc lại, sau đó tựa như nghĩ ra điều gì đó mà buông lời chế nhạo: “Vâng, vậy làm theo lời sư huynh đã nói.”

Gã lập tức lấy ra một chiếc túi gấm khác, đổ Cổ độc bên trong vào ấm nước, cuối cùng chiếc ấm ấy trên mặt đất tại một vị trí không xa: “Cao Kiện, nếu mày muốn con trai mình sống sót, vậy ngoan ngoãn uống hết ấm nước này đi!”

 

1.76650 sec| 2432.43 kb