“Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa vặn bắt kịp trò hay này.” Một tên nào đó bước ra khỏi nhóm đạo sĩ vừa đến. Kẻ này mặc một chiếc đạo bào màu đen, cổ áo thêu hình một con rắn độc sặc sỡ. Gã nói: “Cao Kiện, mày tự tiện xông vào cấm địa của Tam âm tông, vi phạm vào điều cấm kỵ, thả ra bọn quỷ em bé và hàng trăm linh hồn em bé khác. Mày có biết tội hay không?”

“Bọn mày gây ra chuyện khiến trời không dung, đất không tha; thuần hóa Quỷ em bé; thành lập một tòa bệnh viện độc ác chuyên hãm hại mạng người. Bao năm nay, không biết từng có bao nhiêu sinh mạng bị chúng mày giết chết, không biết có bao nhiêu thai nhi chết non vì chúng mày. Mặt mũi nào mà bọn bây đến đây đòi nợ, còn kêu tao nhận tội?” Tôi nghiến chặt răng, cả Tam âm tông và Diệu Chân đạo đều không phải kẻ lương thiện gì.

“Tao chỉ ném đá dò đường thôi, không ngờ mày lại trực tiếp thừa nhận. Quyết đoán đấy.” Gã đạo sĩ áo đen dẫn đội kia cười nặng nề; gã này có khí chất âm nhu, trông như một tên bán nam bán nữa vậy. Tôi đã từng nhìn thấy gã trong lúc trên đường chạy xe đến trường trung học Tân Hỗ này.

“Vậy thì sao? Bọn mày mang nghiệp chướng nặng nề, tựa như chuột chạy qua đường. Ai cũng có quyền tru diệt!” Thế cục hiện tại rất bất lợi cho tôi. Trong lúc Tam âm tông và Diệu Chân đạo đang cân nhắc sẽ tiếp tục hành hạ tôi thế nào, tôi cũng phải suy nghĩ đối sách. Trên thực tế, tôi hoàn toàn không đủ khả năng để đối phó cả hai phe cùng lúc, thế nên cách tốt nhất là tập trung mọi sức mạnh để xử trước một bên.

“Ai cũng có quyền tru diệt à? Nếu tao không lầm, kẻ đang ngồi trong tiền sảnh đằng kia chính là đạo hữu của Diệu Chân đạo nhỉ? Mày hỏi bọn họ xem, liệu họ có muốn hợp tác với mày để cùng tru diệt bọn tà ma là tao hay không?” Gã đạo sĩ áo đen tỏ vẻ cân nhắc đôi chút, sau đó cố tình cất cao giọng hét lên về phía tòa nhà thí nghiệm: “Tam âm tông, nhánh Xà Công, đệ tử Xà Thiên bái kiến Thiên sư Diệu Chân. Người này tên là Cao Kiện, từng mở phong ấn cho bọn linh hồn em bé, giết chết đệ tử Tam âm tông tại nơi phong ấn kia. Kẻ này gây ra tội ác tày trời, mong đạo hữu có thể ra mặt, cùng chúng ta bắt giữ hắn lại.”

Lục Trần vẫn chẳng nói câu nào, trong khi Lục Cẩn hô to về phía đám đạo sĩ áo đen của Tam âm tông: “Kẻ này học trộm Diệu Chân tâm pháp, tính cách không bình thường, tội ác tày trời. Hai môn phái chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau, trả lại một bầu trời xanh cho đất Giang Thành.”

“Vậy thì quá tốt!”

Xà Thiên cung tay lên, Lục Cẩn mỉm cười gật đầu. Mục tiêu của hai phe về cơ bản là giống nhau, chính là muốn diệt trừ tôi.

Náo động nhà họ Giang, phá hư vùng đất thuần dưỡng linh hồn em bé, dĩ nhiên Tam âm tông muốn bắt lấy kẻ thủ ác nhằm giết gà dọa khỉ, cảnh cáo toàn bộ khu vực xung quanh Giang Thành. Bọn chúng muốn khẳng định rằng, Giang Thành là địa bàn của bọn chúng.

Về phần Lục Cẩn, gã lấy cớ là tôi học trộm Diệu Chân tâm pháp để gây sự liên tục, cơ bản là chỉ muốn giết chết tôi và chiếm lấy mọi thứ của tôi.

Ở điểm này, người duy nhất trong số bọn chúng không có thù hận trực tiếp với tôi chính là Lục Trần. Lục Cẩn là sư đệ của gã. Vì tình đồng môn, gã ấy hẳn là nên giúp Lục Cẩn. Thêm vào đó, vì tôi mang hiềm nghi là kẻ học trộm Diệu Chân đạo pháp, nên vì lòng trung nghĩa với tông môn, gã có đủ lý do để đứng ở lập trường đối nghịch với tôi. Có lẽ trong lòng gã cũng không hề thù ghét tôi như tên Lục Cẩn kia, còn đến đây bắt tôi chỉ là nghĩa vụ môn phái. Đương nhiên, điều này cũng có thể là do cảnh giới quá khác biệt nhau, thế nên tôi cũng không lọt nổi vào mắt gã.

Xà Thiên và Lục Cẩn nhanh chóng đạt được thỏa thuận; cho dù kết quả ra sao, cứ hợp tác bắt tôi trước đã.

Bị hai phe nhìn chằm chằm, thời gian dành cho tôi càng lúc càng ít. Tôi bèn quan sát tình hình xung quanh.

Tam âm tông đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến đây, và bản thân trường trung học Tân Hỗ chính là một lò chứa âm sát khổng lồ, thế nên bọn chúng có thể phát huy đến 200% sức mạnh ở địa điểm này.

Mặt khác, Diệu Chân đạo tu luyện công pháp chính phái, và giáo lý của Diệu Chân chú ý đến việc thuận theo tự nhiên, tập trung vào tu thân dưỡng tính, không quá giỏi trong việc chiến đấu. Mặc dù gã Lục Trần kia có tu vi sâu không lường được, nhưng nếu một mình gã ấy muốn áp chế âm khí đã tích tụ trong tòa nhà này suốt 5 năm, đoán chừng cũng khó mà tùy tiện thoát thân khỏi nơi đây.

Tôi nhanh chóng phân tích rồi nhìn về phía bên trong tòa nhà thí nghiệm. Lúc này, Vương Ngữ đã bị ép uống xong món canh chứa Cổ độc. Nó nằm trên mặt đất và liên tục nôn khan nhưng chẳng thể nôn ra được gì. Nó hé môi, trong miệng có chút ít giọt máu chảy ra. Nó dùng tay móc họng mình liên tục, sắc mặt tái mét, lông mày nhíu chặt lại tựa như hai sợi dây xoắn chặt vào, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả khuôn mặt.

Nó đang phải chịu đựng nỗi đau không nên có ở tuổi này. Hoặc là nói, nó đang phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau mà vốn dĩ nó chắc chắn không bao giờ phải gánh chịu.

“Cứu Vương Ngữ trước rồi tính!” Cổ độc chui vào bụng là một loại đau đớn mà người lớn còn không chịu được, huống chi là một đứa trẻ.

“Theo tôi, giết vào trong!” Tôi dẫn đầu, xông lên như một con sói, tiến thẳng đến đại sảnh của tòa nhà thí nghiệm. Nhị Cẩu và mấy anh em theo sát phía sau, chẳng ai chần chờ ở lại. Cổ tiên sinh đi sau cùng, ôm chặt một chiếc vại sành trong tay, cẩn thận nhìn về phía Tam âm tông đằng sau. Mãi đến khi nhìn thấy nhóm người của Tam âm tông vẫn đứng yên, chưa định ra tay, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, chạy theo chúng tôi tiến vào trong.

“Cao Kiện, mấy ngày nay không gặp, mày càng ngày càng táo bạo rồi đấy.” Lục Cẩn và Chung Cửu nắm lấy hai cánh tay hai bên của Vương Ngữ, lùi lại sau lưng Lục Trần. Lục Cẩn nở một nụ cười quái dị với tôi, sau đó nói: “Thế giới này vốn dĩ không hề công bằng, giữa người với người đều có sự chênh lệch. Đáng nhẽ ra, mày đã có cơ hội an tâm làm một người phàm, nhưng chính mày lại không quý trọng cơ hội đó, tự tay hủy đi tất cả.”

“Nói nhảm quá nhiều rồi đấy!” Do thể chất bản thân từng được cường hóa nhiều lần, khi tôi chạy nước rút thì tốc độ cũng không thua kém gì mấy vận động viên chuyên nghiệp kia. Vừa đảo mắt, đã băng qua khoảng cách cả chục mét: “Thả Vương Ngữ ra!”

“Kêu tao thả người à? Mày thật tự tin đấy, tự nhìn lại sau lưng đi.” Lục Cẩn đã sắp đặt sẵn từ trước nên hoàn toàn không để tôi vào mắt, thản nhiên chỉ tay về phía sau tôi. Tôi bất giác cảm thấy có gì đó không ổn, bèn quay đầu nhìn lại. Hóa ra, từng dòng âm khí trong tòa nhà này như một bầy mãng xà điên cuồng tấn công đến đám người Nhị Cẩu.

Âm khí hoành hành, người thường khó có thể chống lại được. Một khi âm khí nhập thể, nhẹ thì bệnh nặng, còn nặng thì đi chầu ông bà ngay.

“Đùng!” Lý Ly đang cầm dao xông tới, vì không kịp né tránh nên bị âm khí quét ngang. Gã như bị một cây roi khổng lồ đánh trúng vào người, lăn quay ra khỏi cửa.

“Thằng Ly kìa!”

“Anh Ly!”

Mấy anh em của Nhị Cẩu đồng loạt kêu lên, còn Lý Ly vùng vẫy vài lần mới có thể đứng dậy nổi. Một vầng hào quang mờ nhạt sáng lên từ ngực gã, và một số ký tự kỳ lạ mang theo một luồng khí ấm áp hòa nhập vào cơ thể đang bị trúng âm khí của Lý Ly: “Cái quái gì thế này ? “

Gã nhìn âm khí đang nhảy nhót trong đại sảnh với vẻ mặt đầy sợ hãi: “Tao không sao, mấy anh em cẩn thận nhé!”

Nói xong, gã bèn vung dao tiếp túc xông vào.

“Người bình thường bị âm khí quét trúng mà không sao ư?” Lục Cẩn mở lời, sau đó nhanh chóng phát hiện ra quầng sáng mờ nhạt trên ngực Lý Ly: “Là bùa Bách Xá! Tất cả bọn người này đều đeo bùa Bách Xá! Cao Kiện, hóa ra mày không chỉ học trộm Diệu Chân tâm pháp, mà còn học lỏm luôn phù pháp bí truyền của đạo quán chúng tao! Sư huynh, nhân chứng vật chứng đủ cả, kính xin huynh ra tay trấn áp bọn chúng!”

Đôi mắt Lục Trần hé mở, tựa như có chút hứng thú. Gã liếc sang vầng hào quang lóe lên trên người Nhị Cẩu và mấy anh em khác: “Lời khẩn thỉnh của vạn dân, phôi bùa ẩn chứa lòng người; pháp không phán xét quần chúng, trời không phụ nhân tâm. Cách vẽ bùa này có chút thú vị, không hẳn là giống với pháp môn mà ta và đệ được học.”

“Sư huynh, tại sao huynh lại nói giúp cho người ngoài? Bùa Bách Xá chính là bùa pháp tiểu thừa bí truyền của Diệu Chân, hiện tại đã nằm trong tay người ngoài. Đây chẳng phải là thân phận của hắn có vấn đề sao?”

Lục Trần lắc đầu: “Chỉ bằng một ít lá bùa từng được cải tiến qua thì làm sao chứng minh được? Tuy nhiên, ta có chút tò mò về giới hạn của kẻ này. Lần trước, hắn sử dụng quỷ thuật. Lần này, đồng bọn của hắn lại mang theo bùa chú của Diệu Chân. Nếu tăng thêm một tí áp lực nữa, liệu hắn có còn xuất ra lá bài tẩy nào khác hay không?”

Lục Trần không hề nhúc nhích, chỉ phất nhẹ tay trái, ném ra mấy lá bùa chú màu sáng: “Bùa Bách Giải!”

“Nhất giải - thập tai bách nan, Nhị giải - sao hạn bốn mùa, Tam giải - các điều kiêng kỵ, Tứ giải - các chứng bệnh tật, ghẻ lở, Ngũ giải - vạ từ miệng mà ra, Lục giải - gia đạo bất an, Thất giải - tai nạn về nước và lửa, Bát giải - các chòm sao xấu, Cửu giải - những điềm xấu chưa xảy ra, Thập giải - bè lũ xấu xa.

Ngay lúc Lục Trần phất tay, tôi thầm cảm thấy có gì đó không ổn, định quay lại bảo mọi người cẩn thận thì đã quá muộn rồi. Những lá bùa mùa sáng kia giống như những cánh hạc giấy trong gió, khéo léo né tránh qua từng luồng âm khí, dán lên từng người trong đám anh, em của Nhị Cẩu.

“Đây là cái gì?”

“Là lá bùa mà gã lỗ mũi trâu kia ném ra.”

Mọi người không mấy để ý, chỉ có tôi và Cổ tiên sinh có thể thấy rõ ràng rằng, vầng sáng nhạt trước ngực bọn họ đã tắt ngấm - chứng tỏ bùa Bách Xá đã bị vô hiệu hóa một cách dễ dàng.

Nếu không có bùa Bách Xá bảo vệ, một khi cơ thể bị âm khí chạm vào sẽ sẽ trở nên đần độn, khí lạnh độc địa sẽ xâm chiếm vào bên trong. Nếu không được giải trừ kịp thời, cả vận may và tuổi thọ sẽ bị giảm mạnh.

Chẳng bao lâu sau, Lý Ly và Đao Tử bị âm khí thẩm thấu vào. Nghe bọn họ vừa la hét thảm thiết trong kia, tim tôi như quặn thắt lại. Tôi lập tức thét to lên: “Bùa mất linh nghiệm rồi! Mau rút lui!”

Cả đám vừa đánh vừa lui, còn Cổ tiên sinh và Nhị Cẩu cố gắng tiến đến gần tôi trong đại sảnh của tòa nhà thí nghiệm.

“Không có chúng nó giúp đỡ, mày dựa vào thứ gì để đối đầu với tao? Dựa vào mỗi một mình mày à?” Lục Cẩn bật cười, trong mắt đầy vẻ trêu tức: “Tao đã đợi ngày này từ rất lâu rồi. Cao Kiện, ngoan ngoãn làm theo lời tao nói đi. Vì có như thế, mày và đứa trẻ này mới còn hy vọng.”

Gã đứng sau lưng Lục Trần, đang chờ tôi mở miệng cầu xin tha thứ.

 

1.58109 sec| 2433.844 kb